Q2 - Chương: 311 Chính đạo cùng đường, con mồi thoát vây. (3)
Soái Lãng cám ơn mấy nhà thiết kế, mỗi nghề có mánh khóe riêng, vốn là chuyện cực khó, ở trong tay dân chuyên thì lại quá dễ dàng, làm y nhìn thấy tiền đồ quang vinh.
Mấy nhà thiết kế khách khí vài câu rồi đi, mụ yêu tinh già tuổi trên 50 mà vẫn đóng vai tiểu cô nương vẫn còn ở lại, Soái Lãng miễn cưỡng cám ơn một câu, hỏi: “Chị Phó, tôi có vấn đề này muốn hỏi chị.”
“Ài, khách khí làm gì, sau này thường tới nhé.” Giám đốc Phó nhảy mắt quyến rũ.
Xem ra cách xưng hô này đúng rồi, gọi dì người ta chưa chắc nhiệt tình như vậy, Soái Lãng cười: “Cũng không phải vấn đề gì to tát, chỉ có một nghi vấn nho nhỏ, thẳng thắn ra mà nói, tôi chưa từng gặp chủ tịch Lưu Nghĩa Minh, cũng chưa từng đầu tư một xu nào vào Phượng Nghi Hiên, mọi người giúp đỡ như thế, làm tôi không dám nhận.”
Hả? Điền Viên và Bình Quả ngớ người, té ra cổ đông gì đó là do ông chủ Soái lừa mà ra à?
Giám đốc Phó tựa hồ hiểu được một chút nội tình: “Cậu đừng khách khí, ngài Lưu quanh năm ở nước ngoài, không để ý chút chuyện làm ăn này đâu, tuy cậu và ngài Lưu không quen nhau, nhưng quan hệ của cậu và bà Lưu tốt như thế, nói không chừng ngày nào đó Phượng Nghi Hiên thực sự của cậu đấy.”
“Bà Lưu à, thế thì tôi lại càng không quen.” Soái Lãng ngạc nhiên, mình chưa bao giờ đi ve vãn vợ ai mà.
“Không phải vừa vào cửa cậu đã hỏi người ta rồi sao?” Giám đốc Phó háy mắt, ám thị là chuyện của hai người tôi thừa biết nhé.
Soái Lãng há hốc mồm: “Hả, nói thế Thịnh Tiểu San và Lưu Nghĩa Minh là vợ chồng?”
“Right!” Giám đốc Phó lại dùng tay làm dấu hiệu.
Ồ, hiểu rồi, Soái Lãng hiểu rồi, bảo sao lão già đó để lại cho mình quân cờ thế này chứ, lão già thật đáng sợ, tính luôn được tới mình sẽ dùng tới cách này tìm Đoan Mộc Giới Bình à? Rùng mình một cái, không kịp nghĩ nhiều, cáo từ rời đi.
Giám đốc Phó rất khách khí cung kính với Soái Lãng, đến khi ra cửa, mắt nhắm vào Bình Quả, đặt tay lên vai: “Chú em, sao chị thấy cậu giống em trai chị thế, sau này thường tới chơi nhé. Chị nhìn đã thấy thân thiết rồi... Ông chủ Soái còn chưa giới thiệu với tôi đấy.”
Bình Quả phát hiện ánh mắt mê mẩn của bà ta, tay sắp sờ má hắn rồi, Soái Lãng cũng nhận ra: “Anh em tôi, tên Bình Quả, sau này sẽ bảo nó thường tới thăm chị.”
“Được, nhất định thế nhé.” Giám đốc Phó cười tít mắt, Bình Quả xấu hổ lắm, bị một nữ nhân già hơn cả mẹ mình đụng chạm, nổi hết da gà, khó lắm mới thoát được trốn sau lưng Soái Lãng, làm bà ta càng thích: “Ui xấu hổ kìa.”
Thấy bà ta một lòng với Bình Quả như thế, Soái Lãng không ngại an bài một chuyện: “ Chị Phó, có thể cho tôi danh sách toàn bộ trung tâm làm đẹp có tiếng ở Trung Châu không, tất cả.”
“Chuyện đó đơn giản thôi, tới văn phòng tôi lấy.” Giám đốc Phó ngoắc tay.
Soái Lãng đi theo, Bình Quả không dám đi, mặc cho Điền Viên ở sau lưng ra sức đẩy cũng nhất quyết không đi. Chẳng bao lâu Soái Lãng hớn hở cầm danh sách đi ra, giám đốc Phó tiễn ra tận thang máy mới đi, Bình Quả rốt cuộc cũng thở phào như thoát khỏi đại nạn.
Điền Viên được thể trêu chọc: “Bình Quả, trước kia mày nói mỹ nữ gặp mày phải bỏ tiền ra bao, tao không tin, hôm nay tao thấy rồi, đúng là danh bất hư truyền, ha ha ha...”
“Đúng đấy Bình Quả, cơ hội ăn cơm nhão tới rồi, xem xem máy có nắm được không?” Soái Lãng cũng trêu: “Chị gái này bắn tín hiệu thế rồi, mày chỉ cần gật đầu một cái thôi là đỡ được ba mươi năm phấn đấu.”
“Em trêu chọc gì hai người chứ?” Bình Quả nóng máu chỉ Soái Lãng: “Nhị ca, không phải anh cũng ăn cơm nhão chứ?”
“Xì, anh mày đây có mà trâu già gặm cỏ non, việc gì phải ăn cơm nhão.”
“Đừng bốc phét, vừa rồi bà ta nói anh và vợ của chủ tịch gì đó làm sao, sau đó Phượng Nghi Hiên của anh, rõ ràng anh ăn cơm nhão.”
Điền Viên nghe thế cũng nhìn Soái Lãng với ánh mắt nghi ngờ: “Nhị ca, năm qua anh phát tài nhanh như thế, không phải hi sinh nhan sắc mà có chút, có cơ hội giới thiệu cho em đổi đời với.”
“Hai thằng mày chán sống rồi.” Soái Lãng trực tiếp giở bạo lực trấn áp, nhưng hai thằng kia nhanh chóng chạy khỏi tầm tay của y.
Càng đàn áp, Điền Viên và Bình Quả càng tin chuyện này, ra khỏi cửa Soái Lãng đuổi Bình Quả đi làm việc, còn Điền Viên, Soái Lãng khoác tay hắn thần bí nói: “ Anh bao một tầng lầu ở khách sạn Trung Hoàn, bảo La Thiếu Cương mời tới 100 mỹ nữ, anh an bài công việc, cho mày mệt chết thôi.”
Điền Viên tức thì như bị sét đánh, cháy cả trong ra ngoài, 100 mỹ nữ là cảnh gì, hắn sắp xỉu rồi: “ Hôm nay em mới biết thế nào là anh em... Công tác Nhị ca an bài, em dù mệt chết cũng đáng.”
...................................
Cách đó hơn 30 km, bên cầu Hoàng Hà, truy bắt thất bại, khi người nhận hàng rời khỏi vòng bao vây, Thẩm Tử Ngang khởi động phương án dự phòng, lực lượng chốt chặn thứ hai ở ngoài khoảng cách 5km men theo quốc lộ truy kích, Tục Binh nhanh chóng trưng dụng hai chiếc xuồng máy, tức thì thủy bộ song hành, trên sông xuồng lao vun vút, trên bờ còi cảnh sát hú vang, thanh thế vô cùng.
Truy bắt bắt đầu rồi hiện trường xảy ra vụ án thì yên tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, gió nổi lên, Trịnh Quan Quần ngẩng đầu nhìn trời cao bao la, kéo chặt áo khoác. Soái Thế Tài không nói gì cả, bỏ mũ cảnh sát xuống nắm thật chặt, hận không thể ném mạnh xuống đất phát tiết uất hận trong lòng.
Mặc dù không phải lúc nào cũng truy bắt thành công, nhưng chưa lần nào thấy nhụt chí như hôm nay, bọn họ tốn mấy tháng bố trí mới có cơ hội này, dốc bao nhiêu tâm huyết, cuối cùng theo dòng nước đục chảy về đông hết rồi.
“Thôi, đừng nghĩ nữa, toàn bộ lực lượng ngoại vi đuổi theo rồi, nhất định tìm được nơi chúng lên bờ, phạm vi hoạt động của xuồng máy không lớn, hắn không thể ở trên sông mãi được.” Trịnh Quan Quần an ủi.
Soái Thế Tài lắc đầu: “ Không còn cơ hội nữa đâu, nếu chúng đã có thể thoát ngay khỏi vành mắt của chúng ta vậy thì ra tới chỗ trời cao biển rộng sẽ càng không thể bắt... Đuổi theo xuồng máy không có ý nghĩa gì đâu, tôi đoán không lầm thì lúc này hẳn lên xe, thoát rồi, cao tốc Kinh Châu cách đây rất gần.”
Trịnh Quan Quần thở dài, mặt mày ủ rũ, Thẩm Tử Ngang còn trẻ máu nóng, hắn không nuốt trôi được chuyện bẽ mặt này, đã sai người xuống chân cầu điều tra, theo kết quả sơ bộ thì có đoạn thừng đứt, rất mới, hoài nghi nghi phạm đã giấu xuồng máy ở đó, ngay giữa hai trụ cậu, không thể nhìn thấy...
Thất bại hoàn toàn rồi, không còn gì cứu vãn được nữa.