Q2 - Chương: 312 Có tiền lớn gan, có gan làm bậy. (1)
Lý do thế nào cũng vô nghĩa, nguyên nhân thế nào cũng vô nghĩa, Lão Trịnh và Soái Thế Tài đi bộ quay về, tâm tư hai người nặng nề như nhau, trong tất cả mọi người, hai ông già này bỏ nhiều công sức nhất, lặn lội tới nông trường cải tạo, lặn lội về cả nơi chôn cất mẹ Đoan Mộc Giới Bình, xem hết đống hồ sơ phủi bụi, vậy mà cơ hội chưa bao giờ gần như thế lại để hắn thoát rồi...
Trong bao nhiêu chiếc xe qua lại kia, nói không chừng có tai mắt của Đoan Mộc Giới Bình, động tĩnh lớn như thế chắc chắn kinh động tới hắn rồi, hậu quả sẽ là hắn một lần nữa biến mất.
“Nghĩ thoáng chút Lão Soái, biết đâu có thời cơ xoay chuyển, dù thế nào chúng ta cũng đã tận lực.” Trịnh Quan Quần an ủi Lão Soái, cũng là an ủi mình.
“Đáng tiếc, chuyện quá gấp gáp, hôm qua mới thành lập tổ chuyên án, hôm nay đã mất manh mối, nếu cho tôi hay ngày nữa, tôi sẽ bố trí tốt hơn, ít nhất là không có chuyện hú còi cảnh sát lao ầm ầm như ong vỡ tổ thế này...” Lão Soái cố kiềm lại không nói hết, trước kia Trịnh Quan Quần nắm quyền cao nhất trong tổ, ông còn dễ nói chuyện, nhưng bây giờ tổ trưởng là Thẩm Tử Ngang, tên đó có chút nguyên tắc cứng nhắc, thích quan uy, ở trong vụ án rất cần sự linh hoạt thế này.
Ôi, không nói nữa là hơn.
Đi rất lâu mới tới chỗ đỗ xe ở đầu cầu, đúng một tiếng truy bắt mới có tin tức truyền về, đã tìm ra chỗ xuồng máy vứt bỏ, tìm được cả chiếc trực thăng, đó là chiếc máy bay do công ty Đức chế tạo mô phỏng, trực thăng Bell AH-1 Cobra, nghiêm khắc mà nói đây là mô hình nghiên cứu, nhưng trong tay kẻ xấu biến thành vũ khí phạm tội.
Đúng lúc buồn bực đó, lại có một tin tức buồn bực hơn truyền tới, một đoạn ghi âm trong văn phòng của Thượng Ngân Hà, chẳng những không có tiền chuyển vào, hơn nữa 70 triệu đã chuyển vào trước đó đã biến mất.
Hỏi ngân hàng mới biết, đối phương đã hủy bỏ nghiệp vụ, loại chuyện chuyển tiền vượt biên cảnh thế này bên chi trả có một quãng thời gian để xin hoàn tiền. Vậy là 70 triệu bao gồm 20 triệu hôm qua, 50 triệu ngày hôm nay đã bị đối phương thu hồi. Sau đó là tiếng Thượng Ngân Hà đập phá đồ đạc...
Đây cũng là một vụ lừa đảo, chiêu này cũng giống như lần trước Đoan Mộc Giới Bình dùng hộ chiếu sai phái Lương Căn Bang giết người. Dù Thượng Ngân Hà gian trá hơn người cũng bị lừa đau.
Trịnh Quan Quân không dám mạo hiểm nữa, vượt quyền Thẩm Tử Ngang ra lệnh cho chi đội hình sự lập tức giải cứu Thai Bác Văn, sợ Thượng Ngân Hà giận cá chép thớt.
Tại hiện trường, vẫn còn một nhóm người mang theo hi vọng mong manh không đi, Thẩm Tử Ngang chỉ huy ba tổ thực địa đuổi, tây tới Nguyên Dương, đông tới cao tốc Kinh Châu, nam tới Trung Châu, dựa vào quan hệ của hắn, toàn bộ đồn công an dọc đường cũ vũ trang ra trận, tổ chức vụ truy bắt lớn hiếm có trên lịch sử Trung Châu, còi cảnh sát hú vang khắp nơi.
Nhưng suốt hai tiếng liền uổng công vô ích.
17 giờ 40 phút, Điền Viên ở ngoài ăn một bữa no căng, ăn tới mồm nhoe nhoét, vừa xoa bụng vừa đẩy Soái Lãng đi tới khách sạn Trung Hoàn. Soái Lãng tới ngân hàng trước, đó gọi là binh mã chưa lên đường, lương thảo phải có trước, lại đi tới mấy hiệu thời trang, mua bộ y phục mới, đó gọi là gặp người khác phải ngon lành chút. Tới khi Bình Quả gọi điện tới nói đã in xong hình thì cả hai mới lên đường, đối với chuyện bách hoa tranh diễm mà Nhị ca nói, Điền Viên mong đợi lắm, nhưng mà hơi thấp thỏi.
Đơn đấu không thành vấn đề, 3P vẫn có thể, 4P thì miễn cưỡng rồi... Ý tứ của Điền Viên là 100 thì nhiều quá, xương cốt này không chịu nổi dày vò.
“Thằng ngốc, trên người mày chỉ có một cái thứ hình gậy thôi à?” Soái Lãng mắng, thây Điền Viên chưa hiểu thâm y giơ mười ngón tay lên: “Cái này thì sao, phải biết dùng nó hiểu không, so với gậy ở dưới thì cái này dễ điều khiển hơn nhiều, lại vĩnh viễn không mềm.”
Đến cả tài xế taxi cũng không nhịn được cười lớn, hai thằng mới biết ngại không thảo luận đề tài này nữa. Tới khách sạn Trung Hoàn xuống xe thì gặp ngay La Thiếu Cương cùng bạn gái Lệ Lệ tới trợ trận. Lại nói từ khi Soái Lãng quay về khu phong cảnh Hoàng Hà, uy tín không giảm mà còn tăng, nhất là tài sản cũng tăng lên, Lệ Lệ sùng bái lắm, luôn mồm khen y mặc vest rất đẹp, dáng rất chuẩn.
Soái Lãng không có thời gian lải nhải, hỏi thẳng: “Đủ chưa?”
“Đủ rồi, phàm là hướng dẫn viên hôm nay không đi làm tao đều gọi tới cho mày rồi, hơn 80 người, tiểu chuẩn là 1 ngày 300, đi lại không tính, không bao ăn ở...” La Thiếu Cương không biết Soái Lãng thừa tiền mời nhiều hướng dẫn viên du lịch thế làm gì, còn nhấn mạnh là nữ.
Điền Viên nổi nóng kéo tay Soái Lãng: “Nhị ca, sao lại là hướng dẫn viên du lịch?”
“Là mỹ nữ hướng dẫn viên, thế mày nghĩ là gì?” Soái Lãng muốn chửi, má nó, không phải thằng này nghĩ mình triệu tập 100 em tiểu thư cho nó chơi đùa chứ.
Điền Viên xìu xuống, vì có Lệ Lệ ở đây nên không tiện nói, giơ ngón giữa lên, ý tứ là anh em đúng là đéo thể nào dựa vào được.
“Lão Hoàng tới chưa?” Soái Lãng cười kệ thằng hoang dâm đó.
La Sách chỉ: “Xem đi, toàn bộ đội xe chui tới rồi, đỗ đầy sân luôn: “
Nhìn một cái Điền Viên phải thất kinh kêu lên, vừa rồi không chú ý, toàn bộ chỗ đỗ xe hai bên đường chật kín rồi, toàn là xe rẻ tiền vớ vẩn chứ, làm cấp bậc cả con đường hạ xuống hẳn, cảm giác như biến thành chỗ bán xe second hand rồi. Cơ mà chớ coi thường những người quanh năm kiếm chác ở nhà ga bến xe này, luận tới am hiểu đường lớn ngõ nhỏ ở Trung Châu, họ là nhất.
Đang nói chuyện có vài người tới là Hoàng Quốc Cường, Bì Định Phương, Bì Quân Quân cùng với Đại Ngưu vừa lành vết thương đã quên đau mò tới.
Soái Lãng trách: “Sao mày tới đây làm gì?”
Đại Ngưu cười hềnh hệch: “Náo nhiệt thế làm sao thiếu tao thế đếch nào được.”
“Vết thương lành rồi à?” Soái Lãng quan tâm hỏi.
“Lành rồi, mày nhìn đi, vết thương tí tẹo, chú tao còn nói sẽ xin cho tao được trao bằng khen nhân vật tiên tiến hăng hái làm việc nghĩa, ác đấu với với hung đồ, bảo vệ an toàn nhà ga, còn cho tao nghỉ ba tháng.” Đại Ngưu nói rồi muốn cởi áo khoe vết thương, đây là chiến tích không phải ai cũng có đâu.
Soái Lãng vội vàng ngăn cản, sợ cái thứ này cởi quần luôn trước mặt mọi người, cứ bảo y quái chứ nhìn đám bạn bè anh em của y đi, toàn thành phần không bình luận nổi. Soái Lãng khoác vai Đại Ngưu đi lên lầu hỏi Hoàng Quốc Cường có bao xe, Hoàng Quốc Cường nói hơn 40, toàn là xe chui, chỉ cần trả tiền, hắn có thể kiếm 400.