Q2 - Chương: 313 Có tiền lớn gan, có gan làm bậy. (2)
Nói nói cười cười, mọi người thắc mắc làm gì, cả cái hồi đi tranh địa bàn với Giải khát Phi Bằng cũng không huy động lực lượng lớn thế này, chẳng lẽ đánh luôn vào Trung Châu à? Soái Lãng cười không đáp giữ bí mật tới cùng. Đi lên tầng sáu, toàn bộ tầng thương vụ này được Soái Lãng bao rồi, mở cửa một cái làm đám anh em há hốc mồm.
Gái, gái, toàn bộ là gái, cao gầy lớn bé đầy cả phòng, ríu ra ríu rít chuyện trò, tiếng cười trong trẻo, phòng hội nghị hơn 400 mét vuông sắp đầy chỗ, cả phòng nước hoa sực nức, tưởng chừng mây hồng bồng bềnh khắp nơi.
Lệ Lệ vỗ vỗ tay bảo mọi người yên tĩnh, giới thiệu Soái Lãng: “Đây chính là ông chủ thuê chúng ta, mọi người vỗ tay chào đón nào...”
Thế là tiếng vỗ tay như sấm rền, hơn tám chục cô gái mắt nhìn Soái Lãng không chớp, liền một lúc thuê nhiều người như thế, không biết giàu có cỡ nào, lại còn trẻ nữa, trông cũng ưa nhìn, quần áo kìa, nhìn là biết hàng hiệu, không dưới 10.000.
Soái Lãng mặt dày như Trường Thành bị nhiều em gái như thế nhòm ngó cũng không khỏi thiếu tự nhiên, cả đời chưa bao giờ được hoan nghênh như thế, đi lên bục nói chuyện ra hiệu mọi người im lặng, mãi hồi lâu tiếng vỗ tay với ngừng, bao nhiêu đôi mắt to chớp chớp nhìn vào, Soái Lãng cảm thán: “ Tới nhiều mỹ nữ như thế, đúng là mở rộng tầm mắt.”
Tiếng cười rộ lên, tưởng là ông chủ lớn cơ, hóa ra tiểu sắc ca, các cô gái này làm hướng dẫn viên du lịch tất nhiên không rụt rè thẹn thò, bắt đầu nghe ngóng lai lịch Soái Lãng, tính toán xem mình có cơ hội đổi đời không.
“Mọi người không cần suy đoán, tôi mời mọi người tới đây là bởi vì mọi người rất am hiểu Trung Châu, không ai hiểu Trung Châu hơn mọi người nữa... Bình Quả, phát đi... Các chị em, nhờ cả vào mọi người đấy.” Soái Lãng phất tay chỉ huy.
Tiếng kêu ngạc nhiên vang lên khắp nơi, ngạc nhiên nhìn giấy in còn phát tán mùi mực, hơn bốn mươi bức ảnh nữ nhân, rất xinh đẹp, dù là nữ nhân nhìn cũng thấy đẹp. Tuy tuổi hơi nhiều một chút cũng vẫn thấy đẹp. Phát cùng ảnh là danh sách trung tâm làm đẹp ở Trung Châu, rất nhiều cái tên quen mắt Kỳ Nhã, Thiên Sứ, Công Chúa Viên, Mỹ Lệ Trang Viên... Cả đám lại ríu rít thảo luận.
Soái Lãng vỗ tay ra hiệu yên tĩnh: “Nhiệm vụ của mọi người là, hai người một nhóm, đi tới những trung tâm làm đẹp này, nghĩ cách bắt chuyện, đưa hình ảnh này tới cho thợ làm đẹp, nghe ngóng xem ai từng gặp nữ nhân này.”
Oa, thế thì khó rồi, một em gái đứng lên vẫy vây tay thu hút chú ý phát biểu: “ Ông chủ, chuyện này không dễ đâu, hướng dẫn viên chúng tôi là trung tâm làm đẹp không có nghiệp vụ qua lại.”
“Đúng đây, giờ người ta thực dụng lắm, không có lợi lộc ai thèm tiếp chúng tôi.” Một mỹ nữ cao ráo đứng dậy tiếp lời.
Lại có tiếng chất vấn nữa: “Chúng tôi chỉ được ưa chuộng ở khu du lịch và nhà hàng cửa hiệu thôi, chúng tôi không kéo khách cho trung tâm làm đẹp, họ lờ chúng tôi đi thì sao?”
Còn có người muốn nói, Soái Lãng xua tay cắt ngang hết, hắng giọng nói lớn: “ Mọi người nghe tôi nói hết đã... Chúng ta cũng làm ăn mà, nếu như tôi đã nhờ mọi người làm thì tất nhiên phải cân nhắc tới rồi. Mọi người nói thế này, nữ nhân này chắc chắn từng xuất hiện ở trung tâm làm đẹp, chỉ cần tìm thấy người giống bảy tám phần qua camera giám sát, tôi sẽ trả họ 5000....”
“Trên thân thể nữ nhân này có dấu hiệu đặc thù, thợ chăm sóc thân thể chắc chắn đã nhìn thấy, ai nói đúng, tôi trả 20.000... Còn nữa ai có tin tức chính xác một chút, tôi trả 50.000... Bất kể là trung tâm làm đẹp nào có tin tức, tôi sẽ bỏ 50.000 mua thẻ chi tiêu của họ... Mọi người nói con số này ra, tôi nghĩ họ sẽ coi trọng đấy.”
Quá cao rồi, ít nhất mấy cô hướng dẫn viên cảm thấy bỏ số tiền như vậy chỉ tìm tin tức về một người là quá lớn, chắc chắn có thể khiến đối phương ngồi xuống nói chuyện. Việc này dễ, chủ yếu dựa vào cái miệng thôi, đó là sở trường của họ mà, không khó gì. Chỉ có một khó khăn duy nhất, được một chị em đề xuất: “Ông chủ, tiền thưởng không có vấn đề gì chứ, đừng để chỉ nói xuông nhé.”
Soái Lãng chẳng trả lời, búng tay đánh tách một cái hết sức điệu nghệ, Điền Viên nhận lệnh khệ nệ vác một cái túi lên, đổ rào một cái ra bàn, toàn tiền là tiền, đầy cả mặt bàn, đỏ rừng rực, nhưng không đỏ bằng mắt các cô gái.
Chưa từng bao giờ thấy các em gái nhìn mình với ánh mắt thèm muốn như vậy, Soái Lãng hưởng thụ lắm, cầm một cọc tiền phẩy trong tay vài cái rồi đập đánh chát xuống bàn, giọng cực khí thế: “ Tôi lấy ra 500.000, chuẩn bị tiêu hết trong ngày hôm nay, mai lại chuẩn bị 500.000 nữa, tôi không thiếu tiền, tôi chỉ lo không ai lấy được tiền của tôi thôi.”
“Oa, quá ngầu rồi... Ông chủ thật ngầu.” Có em gái không kìm được kích động kêu lên, không che giấu ngưỡng mộ với Soái Lãng, làm đám đông cười rộ lên.
“Không chỉ thế, còn có cả thù lao cho mọi người, để tôi nói qua.” Soái Lãng mỉm cười chuyển sang khích lệ sĩ khí: “Thiếu Cương nói với mọi người tiêu chuẩn không thấp hơn 300 mỗi ngày, hôm nay chỉ còn chưa tới nửa ngày, vẫn tính giá 300, ngày mai cả ngày tính 500, nếu mai chưa có tin, ngày kia tiếp tục mỗi người 500. Tôi sẽ không để mọi người bị thiệt, trừ tiền công, mỗi ngày còn có đãi ngộ phụ cấp 100 đồng tiền ăn, mọi người thấy sao?”
Oa, nổ tung rồi, mặc dù số tiền này so với lương hướng dẫn viên cũng không phải quá nhiều, nhưng so với một ngày phải đi gãy chân, nói khô cả miệng thì thoải mái không khác gì đi chơi. Lúc này Soái Lãng gần như biến thành Đường Tăng rồi, ai cũng muốn ngoạm một miếng.
Đến cả đám anh em cũng phải rùng mình, như thế phải bao tiền cho đủ đây, Lệ Lệ hai mắt rực sáng, quả nhiên trước kia quyết định vứt bỏ liêm sỉ về theo Soái Lãng kiếm cơm là chính xác.
“Chưa hết, chỉ cần có được tin, toàn bộ thẻ làm đẹp tôi mua về sẽ phát cho mọi người, mọi người tiêu hộ tôi, được không?” Soái Lãng hô lớn.
“Được.” Đám đông chẳng ai bảo ai mà đồng thanh hô khí thế, cứ như tổ chức đa cấp.
Lệ Lệ nghe vậy thấy không được, rộng rãi quá rồi, hào phóng quá rồi, không phải tiền của cô nhưng cô nghe cũng xót, cái này phải để người trong nhà kiếm chứ.
Ai dè Soái Lãng còn tiếp tục gây sốc: “Im lặng, tôi chưa nói hết.”
Im ngay tức thì, không ít các cô nương hai tay nắm chặt trước ngực chờ đợi, hồi hộp như lên kiệu hoa, mắt nhìn Soái Lãng toàn bộ biến thành hình trái tim.
Soái Lãng ra sức cổ động sĩ khí: “ Mọi người đều là anh thư cân quắc không kém nam nhân, tôi tin tưởng mọi người sẽ làm được, phần thưởng không chỉ trao cho người cung cấp thông tin, mà còn cho cả người tìm ra người đó, thưởng ngang hàng. Tức là đối phương được thưởng 5000 thì các cô cũng được thưởng 5000, đối phương được 20.000, các cô được 20.000... Tiền để sẵn ở đây, tôi chỉ đợi người có thể đến lấy.”