← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 314 Có tiền lớn gan, có gan làm bậy. (3)

Oa, các cô nương trong phòng nhất tề đạt tới cao trào rồi, mặt đỏ bừng bừng, tiếng vỗ tay càng vang dội mãi không thôi, hội trường náo nhiệt cực điểm, không ít cô gái liên tục hôn gió Soái Lãng, một soái ca dám chơi như thế thực sự không dễ gặp đâu.

Tiếp theo là Lệ Lệ phân phối nhiệm vụ, hai người một nhóm, đi tới đâu khoanh chỗ đó, mọi người dựa theo mức độ quen thuộc của mình để đăng ký, sau đó là nhận tiền. Các cô gái cao hứng đi xuống lầu thì có đám Hoàng Quốc Cường, Lão Bì, Tiểu Bì chiêu đãi, mời lên xe như công chúa.

Giờ thì Soái Lãng có thể khoanh tay ngồi nhìn rồi, chỉ là mấy em gái nhận tiền xong thế nào mà cứ hay "lạc" đường tới chỗ y, liếc mắt đưa tình là chuyện thường, còn có em gái tới bắt chuyện làm quen, thăm dò lai lịch. Chẳng mấy chốc mà Soái Lãng đã thu được cả tập danh thiếp, làm hướng dẫn viên du lịch tất nhiên phải bạo, biết đâu câu được soái ca, bớt mấy chục năm phấn đấu.

Người đi hết, Soái Lãng không hề nhẹ nhàng như bề ngoài, một chiêu ác liệt thế này, tin rằng Từ Phượng Phi và Đoan Mộc Giới Bình không ngờ tới, tên khốn đó đã tới mức muốn giết mình rồi. Con mẹ cái thứ chó má đó, nếu muốn lấy cuốn sách, Soái Lãng có khi hai tay dâng lên ấy chứ, thằng khốn đó lấy sách rồi còn muốn lấy luôn mạng của mình. Không trừ được cái họa này thì làm sao sống yên, thế nên lần này Soái Lãng không tiếc tiền trừ đi mối họa này

Nhưng có tìm được không? Nữ nhân thích đẹp, nữ nhân có tuổi càng quý trọng nhan sắc, nữ nhân dựa vào nhan sắc kiếm ăn như Từ Phượng Phi thì e là càng chăm sóc bản thân, tuổi lớn thế rồi vẫn còn xinh đẹp, quá nửa là nhờ công lao của tiền, cô ta di chuyển liên tục, không có nơi ở cố định, tất nhiên ở nhà không đủ dụng cụ, phải nhờ tới trung tâm làm đẹp, phải đắp mặt, phải mát xoa tan mỡ toàn thân, phải Spa... Tóm lại là đủ thứ.

Con mèo mù Soái Lãng đang mong đợi vớ được cá rán.

Chuyện này chủ yếu do đôi gian phu dâm phụ La Thiếu Cương và Lệ Lệ chỉ huy, hai người này nhân phẩm không dám khen, làm việc khó chê. Chứ Lão Hoàng và Đại Ngưu là hai thằng chó thấy sắc quên nghĩa, Bình Quả báo cáo, hai thằng đó nhắm được mấy em hướng dẫn viên xinh xắn đã cùng lên xe đi "điều tra" rồi.

Điền Viên vẫn ỉu xì xìu, hiện thực và mong đợi chênh nhau quá xa đi, còn đang đợi 3P, 4P, thậm chí 5P... Nào ngờ các em gái vỗ cánh bay hết rồi.

Nhìn thôi thì làm quái gì?

“Nhị ca, rốt cuộc anh tìm ai chứ, sao bỏ nhiều tiền thế?” Bình Quả nghĩ tới đống tiền bay đi vèo vèo mà xót xa, dù không phải tiền của mình vẫn xót.

Điền Viên cũng nhảy vào than thở: “Đúng đấy, bằng vào chứng đỏ tiền đủ ngủ với toàn bộ số em gái có mặt hôm nay rồi, Nhị ca sao lại làm chuyện thiếu sáng suốt như vậy?”

“Hai thằng ngốc, một mê tiền một mê gái.” Soái Lãng vỗ bàn giáo huấn: “Anh nói hai đứa mày có chút theo đuổi, có chút lý tưởng và hoài bão được không? Nhân sinh mỹ hảo đâu phải chỉ dựa vào nửa thân dưới.”

Điền Viên và Bình Quả bị giáo huấn tới mắt tròn mắt dẹt, bằng vào trình độ văn hóa của Nhị ca, giáo dục tư tưởng cũng chỉ tới cái cấp bậc này mà thôi: “Nhị ca, không phải em hất nước lạnh, nhưng anh lãng phí tiền quá rồi, thuê người lẫn thuê xe, như vậy phải tốn bao nhiêu tiền cho đủ? Cả Trung Châu có bao nhiêu cái trung tâm làm đẹp? Có thể tìm được một nữ nhân ngẫu nhiên qua một lần sao?”

Cái này nói đúng, đó là lo lắng của Soái Lãng, nhưng chính vì thế y mới mạnh tay vung tiền, nếu không trên đầu lúc nào cũng treo lơ lửng một thanh kiếm, không biết lúc nào chém xuống, vô cùng khó chịu. Thời gian qua Soái Lãng cứ phải lẩn trong bóng tối, bây giờ có đám anh em thối nát ở bên, cảm giác an toàn hơn một chút: “ Mày tưởng anh không biết à, có hơn 500 nhà đăng ký công thương, vừa rồi 87 người ký tên nhận tiền, chia thành 42 tổ, mỗi tổ bình quân 14 nhà, mỗi nhà tốn khoảng một tiếng, cộng cả thời gian đi lại, mất ba ngày là nhiều... Mọi chuyện anh tính cả rồi, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, nếu không tìm thấy thì anh cũng chịu... Đành để tâm bệnh này lớn lên.”

“Nhị ca, tâm bệnh gì?” Bình Quả hỏi.

Soái Lãng lắc đầu, chuyện này không nói được, quá phức tạp nguy hiểm.

Bình Quả truy hỏi: “Nhị ca rốt cuộc là sao, thời gian qua thấy anh thay đổi nhiều lắm.”

“Thay đổi chỗ nào, mấy anh em chúng ta tụt quần ra cũng vẫn chỉ có một cái trym thôi, thay đổi chỗ nào mà thay đổi?” Soái Lãng trừng mắt nói át đi.

Nhưng hai thằng kia không ngốc, trước kia Nhị ca mở mồm ra là ăn tục nói phét liên hồi, cảm giác thân thiết, bây giờ Nhị ca nói tục họ lại thấy thành phần cố ý nhiều hơn, chỉ là không nói ra.

Soái Lãng thấy hai thằng kia lén lút thậm thụt trao đổi ánh mắt với nhau, chẳng biết trong đầu sinh ra ý nghĩ quỷ quái gì, cho mỗi đứa một bợp: “Đừng nghĩ nữa, anh công nhận mình thay đổi rồi, làm chuyện mình không muốn làm, đây không phải điều anh muốn... Nhưng bọn mày yên tâm, anh đang nỗ lực thay đổi, việc làm hôm nay là nỗ lực đó, nguyên nhân thì không phải anh không nói, anh nói ra bọn mày không tin... Nếu anh nói anh làm chuyện này để giúp cảnh sát, giúp cha anh, đồng thời giúp bản thân, bọn mày có tin không?”

Hai người nghe thế thấy Nhị ca giúp bản thân thì chắc chắn, giúp cha thì có thể, chứ giúp người khác à, ai chả có lúc lương tâm thức tỉnh, Nhị ca đôi khi cũng rất trượng nghĩa, nhưng nếu lại còn là cảnh sát, đếch tin, chắc chắn là viện cớ, bảo Nhị ca bẫy cảnh sát thì họ tin.

“Nếu anh nói nữ nhân đó là tội phạm truy nã, bên cạnh còn có tên tội phạm truy nã khác bọn mày có tin không?”

Chuyện này càng vớ vẩn, không phù hợp với phép tắc sinh tồn của Nhị ca tránh xa rắc rối.

Soái Lãng giang tay: “Đấy nói gì bọn mày cũng không tin mà.”

“Thôi đi, chắc chắn là tình nhân của anh.” Bình Quả phán đoán.

“Đúng, còn có khi là tình một đêm, người ta có khi chỉ nhất thời buồn chán, vui chơi một lần, nhưng anh lại nhớ mãi không quên, đeo bám người ta.” Điền Viên tán đồng.

“Đúng, đúng, tao cũng nghĩ thế, nhất định là muốn chiếm giữ lâu dài không muốn buông tay rồi.”

Soái Lãng nhìn hai thằng tự cho mình là thông minh, ủ rũ thở dài: “Ôi, con người muốn sống thành thật sao mà khó thế. Không cãi nhau với bọn mày nữa, bất kể là tình nhân hay không, nếu chúng mày giúp anh tìm về được, anh sẽ cho chúng mày một cơ hội đưa ra yêu cầu vô lý, thế nào?”

Nói thế một cái Điền Viên và Bình Quả nhiệt tình ngay, thằng mở máy tính, thằng xem bản đồ, xem ra cái yêu cầu vô lý này cấp bậc không thấp đâu.