← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 315 Sóng này chưa lắng, sóng khác nổi lên. (1)

Có câu miệng gái bán bảo hiểm, chân gái hướng dẫn viên, đó đều là thân binh lợi khí trong xã hội hiện đại, không thể xem thường, từ 5 giờ hơn thả đám chị em hướng dẫn viên này ra, có tiền đảm bảo, có lái xe đưa đón, lại có phần thưởng treo trước mặt, đám chị em vui vẻ vô cùng, thủ đoạn xuất hiện lớp lớp....

Trung tâm làm đẹp Kỳ Nhã là nơi đón hai hướng dẫn viên đầu tiên, hai cô gái này lấy việc công phục vụ tư, tới đắp mặt luôn, trong thời gian đợi, hai cô gái tán gẫu tưng bừng, đầu tiên là phục vụ viên nghe thấy, sau thợ làm đẹp ghé tai thì thầm nhau, tiếp đến chủ động hỏi chuyện họ, cuối cùng nghe mức thưởng tới cả giám đốc cũng tới hỏi kỹ hơn

Thứ tới là trung tâm làm đẹp Lỵ Hoa, tới đây là hai hướng dẫn viên rất có khí chất, trực tiếp đưa danh thiếp muốn gặp giám đốc. Họ nghe ngóng rồi, giám đốc là nam, mỹ nữ như bọn họ có ưu thế trời sinh, rất đơn giản, mười phút là xong rồi, bọn họ còn xuống lầu cùng viên giám đốc đó, gọi tất cả nhân viên tới huấn thị một lượt.

Lệ Lệ bạn gái của La Thiếu Cương, cô gái này không đùa được đâu, tuy thực dụng một chút, tham lam một chút, đanh đá một chút song rất lợi hại, không chia tổ, dẫn theo bảy tám chị em thân thiết, dùng thủ pháp số đông là sức mạnh. Vòng vòng vèo vèo nhờ mối quen biết quen được mấy trung tâm làm đẹp, trước tiên là nói giúp các vị tiếp thị thẻ làm đẹp, sau đó nhờ các vị giúp một chuyển nhỏ, dù sao cũng là hai bên cũng có lợi. Có lợi động lòng, lại thêm nể mặt người quen, thế là có quản lý thoải mái cho bọn họ tới nói chuyện với thợ làm đẹp, đám chị em này mồm mép lắm chẳng mấy chốc có cớ đưa quảng cáo ra: Gặp nữ nhân này chưa? Gặp rồi ít nhất kiếm được 5000 đồng đấy.

Còn có người thông minh hơn, từ nơi quen biết nghe ngóng được tin tức thợ làm đẹp thân quen, thế là đóng giả người quen tới tìm tàn gẫu, câu chuyện kể ra một cái, hứng thú nổi lên ngay. Có chị em lấy luôn danh nghĩa công ty đi tìm địa điểm phục vụ làm đẹp cho nhân viên công ty, đầu tiên là làm giám đốc nơi đó ngứa ngáy, sau đó mới đem ủy thác tìm người nói ra.

Cánh cửa mở ra rồi tất nhiên là sẽ ngồi xuống bàn bạc chi tiết, thực ra vào cửa mới là khó, nhưng không làm khó được các chị em hướng dẫn viên mỗi ngày tiếp xúc đủ loại người. Số người trơ lỳ nói gì cũng như nước đổ đầu vịt rất ít, ai lại đi làm khó mấy cô gái xinh xắn, huống hồ nói không chừng đem lại lợi ích cho trung tâm.

Vì thế bước đầu tiên bước qua rồi.

Bước thứ hai bắt đầu thoát ly quỹ đạo, thế nào anh cũng phải cho người ta lý do tin tưởng chứ, không phải chỉ Điền Viên và Bình Quả suy đoán lý do đâu.

Vốn Soái Lãng đưa ra lý do là tìm người thân, nhưng đám chị em chê lý do này quá nhàm chán, thế là sức sáng tạo của quần chúng nghĩ ra đủ đống phiên bản khác nhau.

Phiên bản phổ biến nhất, đó là một ông chủ lớn bỏ ra hàng triệu tìm tình nhân cũ; bản lãng mạn hóa, có ông chủ trước kia nghèo khó bỏ quê đi làm ăn xa, nay giàu lên quay về tìm lại mối tình đầu; phiên bản máu chó, một cô gái rễ cỏ Trung Châu tình cờ gặp đại gia giàu có hải ngoại, phát sinh một đoạn tình cảm ngắn ngủi, đại gia lắm tiền kia về nước rồi nhớ mãi không quên, quay lại truy tìm...

Có cả kịch bản siêu cấp hộc máu mồm... Mỹ nữ trên ảnh kỳ thực là đại tiểu thư nhà giàu bỏ nhà đi, là con gái của vị chủ tịch tập đoàn quốc tế, nhấn mạnh, con gái độc nhất. Hay nhất chưa phải là thế, nghe nói cô gái này gả cho ông già giàu có nước ngoài, tiếc là cô lại yêu con trai ông già, vì thế giằng co giữa tình yêu và luân lý, không cách nào chịu đựng, liền lựa chọn né tránh.... Thật đấy, con trai ông già kia bất chấp tất cả đi tìm cô …

Trí tuệ quần chúng tỏa sáng theo từng cái miệng liên tục mở ra đóng vào truyền đi muôn nơi, không trung tâm làm đẹp biết, đám lái xe cũng biết, thế rồi chả hiểu thế nào có chuyện khó tin xảy ra, mấy người anh em biết thân thế Soái Lãng gọi điện tới.

“Soái Lãng, mỹ nữ đó có phải mẹ ruột của cậu không? Mẹ cậu phát tài trở về à?”

“Con mẹ anh ấy, Lão Bì, anh nói linh tinh gì đấy, mẹ ai? Đừng thảo luận vấn đề này, không tôi trở mặt với anh.. #@#%.”

Bốp một phát, Soái Lãng tuôn ra cả tràng lời lẽ rất kém văn hóa kể cả với tiêu chuẩn của y ném luôn điện thoại xuống bàn, Lão Bì chẳng có gì hay, được cái nhiệt tình, nhiệt tình gia nhập hàng ngũ đi tìm mẹ cho Soái Lãng rồi, y dở khóc dở cười.

Điền Viên và Bình Quả ở bên cười không ngớt, không phải cười Soái Lãng, mà là vì tin tức truyền về, mấu chốt là ở đặc trưng trên người nữ nhân kia, có người nói có phải có hoa văn rắn quấn cổ chân không? Có người hỏi, hoa mai ở rốn tính không? Rồi nào đầu vú xuyên vòng, trên mông xăm hình.... Thông qua chuyện này ít nhất hiểu sâu hơn về sự tiến bộ nữ nhân thời đại này.

Thời gian trôi đi càng lâu, Soái Lãng càng nóng ruột, chẳng lẽ mình sai rồi à, mình có bỏ sót điều gì không? Cứ tiếp tục thế này có kết quả không?

Soái Lãng bắt đầu hoài nghi cả bản thân, cảm giác mình giống như trẻ con nghịch xe người lớn, khởi động được rồi, xe lên đường rồi, nhưng không khống chế được phương hướng, cứ tiếp tục thế này, Từ Phượng Phi thành mẹ ruột mình là cái chắc.

Chứ không à, Bình Quả và Điền Viên nãy giờ đảm nhận vai trò làm trung tâm tiếp nhận thông tin cùng chỉ huy, liên tục ghi chép, đoán chừng nghe được nhiều thứ bất tiện, cứ bứt rứt không yên nãy giờ.

Rốt cuộc Bình Quả không nhịn được, nói: “Nhị ca, kiếm người khác làm thay bọn em được không, nữ nhân làm chuyện này thích hợp hơn.”

“Làm sao?” Soái Lãng gắt gỏng.

Điền Viên ngập ngừng: “Cái này, đặc trưng tên thân thể mẹ anh, tụi em nghe hơi bất tiện.”

“Mẹ mày ấy...” Soái Lãng vơ cọc tiền ném cái vèo, hai thằng mất dạy né vội, y lại chạy đi nhặt ngay, sợ dùng bánh bao thịt ném chó, một đi không về: “Làm việc đi, đừng lải nhải nữa.”

Lại thêm một lúc nữa, Điền Viên nhận được điện thoại của Đại Ngưu, hỏi mọi người còn ở Trung Hoàn không, trả lời xong cúp máy bảo với Soái Lãng: “Nhị ca, Đại Ngưu tìm thấy người biết chuyện rồi.”

Tìm thấy người rồi? Lại còn là do Đại Ngưu tìm thấy?

“Không thể nào, với dung mạo thằng đó mà tới trung tâm làm đẹp khác gì đập bể chén cơm của người ta, ai mà dám tiếp hắn chứ?” Soái Lãng ngạc nhiên.