Q2 - Chương: 316 Sóng này chưa lắng, sóng khác nổi lên. (2)
“Anh ấy nói là một lái xe taxi.” Điền Viên bổ xung.
Soái Lãng đầu lóe sáng tự lẩm bẩm một mình: “ Phải rồi, lái xe taxi rất có khả năng đã gặp cô ta, từ xa tới Trung Châu, thế nào cũng phải có lần đi taxi chứ? Sao mình lại quên, bọn họ không thông thuộc đường xá, thế nào cũng phải đi taxi, mà đã gặp mỹ nữ như thế, nhất định khó quên.”
Niềm vui bất ngờ Soái Lãng rất mong đợi.
Không bao lâu Đại Ngưu mặc áo bông đồng phục đường sắt dẫn một người trung niên đi vào, người này đeo găng tay trắng, mắt đảo hai bên theo thói quen bắt khách. Lão Hoàng cũng về, giới thiệu trong lúc tán gẫu tình cờ nhắc tới, tài xế Cao nói nhận ra nữ nhân kia.
“Ngồi đi chú Cao, chú gặp cô ấy bao giờ?” Soái Lãng gọi Bình Quả mang trà nước tới.
Tài xế Cao cười rất thật thà: “Mười mấy năm trước rồi, không biết có phải không, giống lắm.”
“Hả?” Soái Lãng há hốc mồm, bất ngờ kiểu này thật quá lớn rồi.
Tài xế cao thấy bộ dạng Soái Lãng như thế thì mất tự nhiên, như mình nói sai rồi.
Mắt Soái Lãng đảo tròn nhìn ông chú lái xe râu ria lởm chởm, quần áo hơi lôi thôi, rõ ràng sinh hoạt tư rất tệ, mười mấy năm trước Từ Phượng Phi còn đang kinh doanh vốn tự có, nói không chừng là quan hệ ăn bánh trả tiền. Mặc dù manh mối này không giúp ích gì, nhưng chứng tỏ những bức ảnh kia đã phát huy tác dụng, thực sự đúng cách rồi, Soái Lãng lấy bình tĩnh nói: “ Chú Cao, không sao cả, tôi trưởng chú gặp gần đây, nếu là mười mấy năm trước, vậy nhất định là quen biết rồi, còn là rất thân thuộc nữa.”
Tài xế Cao rõ ràng là người trầm mặc ít nói, chỉ gật đầu.
Soái Lãng thay đổi phương thức: “Thế này đi, chú nói cho tôi biết cô ấy họ gì, tôi xác nhận đúng hay không?”
“Họ Từ.” Tài xế Cao trả lời không hề nghĩ.
Soái Lãng tê người như có điện chạy qua, đúng rồi, gọi lớn: “Đúng rồi, Điền Viên đếm tiền... Bằng vào cái họ này, chú Cao kiếm được 1000.”
A, đúng rồi à, Đại Ngưu hớn hở nhắc: “Đừng thiếu phần của tao, chú Cao do tao tìm ra.”
“Cái gì mà do mày, mày chỉ đưa điếu thuốc, đéo nói nổi một câu, rõ ràng là tao hỏi chú ấy...” Lão Hoàng nhảy vào tranh phần, những lúc thế này đám anh em bọn họ rất dễ chia rẽ.
“Bọn mày im hết cho tao.” Soái Lãng bực mình quát, đẩy tiền về phía trước: “Chú nói tình huống cô ấy đi.”
Tài xế Cao không nhận tiền, càng không trả lời mà hỏi: “Thế cậu tìm cô ấy làm gì?”
“À...” Soái Lãng cực nhanh tóm lấy Bình Quả: “ Không phải tôi tìm, mà là tìm cho thằng này... Đó là con trai cô ấy, mười mấy năm trời lớn thành đứa này... Nó không có mẹ đáng thương lắm, kiếm được ít tiền dốc cả ra tìm mẹ, khao khát đoàn viên …”
Vừa nói tay vừa như cái kìm sắt siết mạnh cánh tay Bình Quả trấn áp, Bình Quả bị đau lại không dám làm hỏng chuyện của Nhị ca, im lặng coi như thầm thừa nhận.
Tài xế Cao đánh giá Bình Quả, hơi thấp bé, trắng trẻo, khá đẹp trai, nhìn có vẻ chưa tới 20, gật đầu thiện chí: “ Vậy sao, tôi không biết con trai bà chủ Từ đã lớn thế này, thực ra tôi không biết chuyện của cô ấy, khi đó tôi lái xe taxi, cô ấy mở sàn nhảy nhỏ tên là Phượng Phi Phi, mỗi lần tôi chở khách tới, cô ấy đều chia cho dăm ba đồng... Cứ thế mà quen nhau. Về sau sàn nhảy đổ bể, không biết cô ấy đi đâu.”
Nghe tới sàn nhảy, nghe nói dẫn khách, Bình Quả nổi nóng, té ra "mẹ hắn" là tiểu thư à, Soái Lãng trừng mắt đẩy thằng hết giá trị lợi dụng sang bên, hòa nhã nói: “ Chú Cao, tôi chắc chắn hiện giờ bà chủ Từ đang ở Trung Châu... Thế này đi, tôi bao xe của chú, Lão Hoàng, Đại Ngưu, bọn mày đi cùng chú Cao, đem ảnh đưa cho lái xe taxi, xem có ai hai ba ngày qua gặp cô ấy không, phần thưởng tương đương hướng dẫn viên... Chú Cao, chuyện này chú giữ kín cho tôi đừng lộ ra, không người ta lấy tin này tới tìm tôi thì phiền lắm.”
Đột nhiên có thêm khoản tiền kha khá, tài xế Cao tất nhiên vui vẻ, nhận lời ngay, trước khi đi còn xúc động vỗ vai Bình Quả an ủi, Bình Quả cắn răng cam chịu, rất giống đứa bé đang nóng lòng tìm mẹ.
Tiễn người đi rồi, Bình Quả nổi đóa: “Nhị ca, anh phải trả lời em, làm con tạm thời cũng đành đi, lại là con của tiểu thư, thế mà anh cũng nghĩ ra được.”
“Làm khách mời thôi mà, ha ha, đừng giận, lúc khác anh nghĩ cách đền bù.” Soái Lãng vỗ về.
Điền Viên lúc này chú ý hơn rồi, nhỏ giọng hỏi: “Nhị ca, không phải anh thực sự đang đi tìm tội phạm truy nã đấy chứ.”
“Không phải, xưa nay anh mày khẩu vị nặng, cực thích nữ tử phong trần cảm giác tang thương.” Soái Lãng lúc này trở giọng, vỗ vỗ vai hai thằng: “Thôi, làm việc, làm việc đi, lại có tin truyền về kìa … để lỡ tin quan trọng là đuổi việc bọn mày.”
............................
Cũng có một nơi khác đèn sáng trưng như ở khách sạn Trung Hoàn, cũng tin tức truyền về liên hồi, thế nhưng chẳng ai vui vẻ cả, chính là tổ chuyên án, xuất sư bất lợi, tinh thần mọi người đều rất tệ. Hình cảnh đã lục soát viện nghiên cứu ở Nam Trang, trong đó có bảy người bị lấy lý do giam cầm phi pháp để tra xét, dùng hai xe chở về, một là Thai Bác Văn, sáu người còn lại là thành phần có nguy cơ phạm tội cao nhất, dân thất nghiệp.
Đừng mong từ đám này có thể mò ra ông chủ phía sau, cả sáu người nhất quyết nói không biết Thai Bác Văn, về phần ở đó làm gì, chơi chứ sao, anh quản được à? Lại hỏi tới vết thương trên người Thai Bác Văn, chúng đáp khẽ vỗ vài cái, còn chẳng thấy máu, tới mức bị đưa tới đây không? Hỏi tiếp chúng nói linh tinh, Trương Tam bảo Lý Tứ gọi mình tới, Lý Tứ bảo tao không gọi, còn Vương Ngũ bảo theo bạn đi chơi, Lão Lục ú ớ, tôi say biết gì đâu. Tóm lại đối với giai tầng lưu manh vô sản này, đừng hòng dọa được chúng, tội lại chả lớn, chúng cứ quanh co đấy, ai làm gì được nào?
Lúc thành viên tổ chuyên án trở về thì là 9 giờ hơn, tra hỏi một lượt rồi, Thai Bác Văn bị cách ly, trọng tâm điều tra của tổ chuyên án không phải ở tội lừa đảo đã thành sự thực mà là ở Từ Phượng Phi ở sau chỉ huy, hắn không che giấu gì, nhưng mà không biết tung tích của Từ Phượng Phi, luôn nghĩ cô thao túng ở ngoại cảnh.
Vụ án đành quay về điều tra lừa đảo, Lão Hình tra hỏi xong báo cáo lên trên, Thẩm Tử Ngang miễn cưỡng tiếp nhận kết quả này, nhưng Trịnh Quan Quần và Soái Thế Tài, hai ông già trèo đèo lội suối chuẩn bị cho vù án từ lâu, cùng Phương Hủy Đình, Hành Song Thanh cũng gia nhập từ sớm thì thất vọng hết sức.
Tiếp tục thế này chưa cần bên trên giải tán, trong nội bộ có khi đã rã đám rồi.