Q2 - Chương: 317 Sóng này chưa lắng, sóng khác nổi lên. (3)
Vây bắt bất lợi, manh mối đứt hết, đó là cú ngã quá đau, Đoan Mộc Giới Bình vẫn cứ là một câu đố, Đoan Mộc Giới Bình đã trốn xa hay là mai phục quanh đây? Cuối cùng túng quá làm liều, sau thảo luận quyết định xem lại toàn bộ giám sát cầu Hoàng Hà mấy ngày qua, bao gồm trạm xăng, làm cuộc điều tra trải thảm xem có kết quả gì không?
Thế là lượng công tác tăng mạnh, không chỉ cảnh sát mạng, cả Phưởng Hủy Đình và Hình Ái Quốc cũng tham gia vào đội ngũ ôm màn hình, soi từng đoạn camera, chỉ là tinh thần rất uể oải.
Chỉ có Hành Song Thanh vẫn còn nhiệt tình, không ngại tra nguồn gốc cả chiếc xuồng máy, lai lịch mô hình... Tra thì tra ra được, nhưng so với vóc dáng đặc trưng của người mua thì không phải Đoan Mộc, hiển nhiên là người khác, hắn không tới mức tự mình đi làm chuyện nhỏ này.
Không phải là kẹt, mà là mù rồi, cả đám không có chỉ đạo trực tiếp nào, bận xuyên đêm, bận tới bình minh ló rạng, tới khi chi đội trưởng cảnh sát mạng an bài bữa sáng. Bánh bao còn bốc khói và mùi sữa đậu nành truyền tới, cả đám ngồi trong phòng mới a một tiếng, sau đó là đựng dậy vặn mình làm vài động tác giãn gân cốt, một đêm trôi qua chẳng ai nhận ra.
8 giờ sáng, bữa sáng đã tới.
Chi đội trưởng và chính ủy đầy cửa phòng hội nghị khép hờ, mùi thuốc lá khét lẹt ập vào mặt, trong ba người có hai ngủ gật, một hút thuốc.
Thấy có người tới, Soái Thế tài ngồi im cả đêm lúc này mới đứng dậy, chân tê hết cả khiến ông loạng choạng, đi ra mở cửa sổ đổi không khí. Ánh sáng cùng gió lạnh ùa vào làm hai người đang lơ mơ làng màng ngủ kia mở mắt ra, vào phòng vệ sinh rửa mặt qua, lạnh tới run người, thấy bánh bao sữa đậu liền ăn luôn, giờ mới biết đói.
Chi đội trưởng mang thức ăn vào lại đi, chẳng nói gì, chẳng ai có tâm trạng nói chuyện, trong phòng còn ba người, Lão Trịnh nhìn Soái Thế Tài mặt mày tiều tụy gạt tàn đầy rơi ra ngoài, hỏi: “Anh cả đêm không ngủ à?”
“À, chợp mắt chút.” Soái Thế Tài đáp qua quít.
Thẩm Tử Ngang nhìn hai đồng chí già mà lòng áy náy, cũng không ngờ họ lại cố cấp như thế, tới tận bây giờ chưa chịu từ bỏ: “Thầy Trịnh, đội trưởng Soái... Bước tiếp theo phải chăng chúng ta nên đặt trọng tâm vào thẩm vấn Thai Bác Văn và truy hổi tiền đã mất.”
“Có gì để mà thẩm vấn, chúng tôi biết hết toàn bộ quá trình phạm tội của hắn rồi, cả cuộc sống tư của hắn cũng chẳng lạ gì.” Soái Thế Tài cúi đầu chuyên tâm ăn bánh bao.
Trịnh Quan Quần tỏ ra sao cũng được: “Tôi cũng không hứng thú với hắn, nghiêm khắc mà nói thì hắn cũng chỉ là người bị hại, vất vả lừa được tiền giờ vào tay Đoan Mộc Giới Bình hết. Cậu không bắt được Đoan Mộc Giới Bình thì khả năng lấy lại tiền là con số 0, hắn có trả lời toàn bộ thứ hắn biết cũng chả moi ra được Đoan Mộc Giới Bình.
Xem ra hai vị này còn chưa nuốt trôi được cục tức kia, Thẩm Tử Ngang kính phục nhưng mà không tán đồng cho lắm, không cần nhất định chui vào ngõ cụt như thế chứ, không nói gì cả, cúi đầu húp sữa đậu.
Có tiếng bước chân gấp gáp, là tiếng giày cao gót rất đanh, tiếp đó cửa uỳnh một cái, gần như bị người ta xô ra, cả ba sửng sốt nhìn Phương Hủy Đình, bất ngờ hơn nữa áo của cô còn ướt một mảng, như bị sửa đậu đổ lên, vậy mà cô chẳng để ý: “Xử trưởng Trịnh, Soái Lãng chạy rồi …”
“Chạy rồi?” Lão Trịnh sửng sốt, đang lúc này còn xảy ra chuyện.
Soái Thế tài xua tay: “Mặc kệ nó đi, thằng nhãi đó từ bé mọc gai ở mông, không chịu yên phận, không cần lo, ngoài kia nó có nhiều bạn xấu lắm.”
“Không phải, không phải, có chuyện quan trọng...” Phương Hủy Đình cấp thiết nói: “ Là thế này... Vừa rồi tôi đi đưa bữa sáng cho anh ấy, ai ngờ gõ cửa mãi không thấy ai đáp, lần thứ ba gõ cửa thì anh ấy gọi điện nói đã đi từ trưa hôm qua rồi.”
“Có gì to tát đâu.” Thẩm Tử Ngang khó chịu, thực sự chướng mắt Phương Hủy Đình vì loại người đó mà cuống lên, thứ không biết tốt xấu đó chẳng đáng quan tâm.
“Anh ấy gọi điện nói là đi tìm Từ Phượng Phi, hơn nữa tìm thấy rồi...” Phương Hủy Đình kích động quá mức, đến cuối mới có thể nói ra điều cần nói.
Cả ba người tay dừng lại, mặt cứng đờ, Lão Trịnh bán tín bán nghi: “Cô chắc chứ, cậu ta nói là đi tìm hay tìm được rồi?”
“Không thể nào.” Thẩm Tử Ngang thiếu điều hét lên, nếu là thật không phải hắn bẽ mặt quá sao.
“Tôi cũng không tin, nhưng anh ấy nói, anh ấy tìm được lái xe mười mấy năm trước từng chở khách tới cho Từ Phượng Phi, còn tìm được một cô gái từng làm việc ở sàn nhảy đường Đông Hoàn, là một chị em dưới trướng Từ Phượng Phi, xác nhận khoảng tháng 8 Từ Phượng Phi có tới thăm cô ta... Còn tìm được chiếc xe Mercedes mà họ từng thuê ở Cty cho thuê xe Viễn Thắng, thời gian khớp với lúc chúng ta tra Lương Căn Bang... Gần đây nhất là 7 giờ tối ngày 15, tức là hôm kia, Từ Phượng Phi xuất hiện ở trung tâm làm đẹp....” Phương Hủy Đình nói nhanh như điện, liên tục tung ra mấy tin tức mà cảnh sát chưa bao giờ tra ra.
Ba người kia trố mắt, nhiều tin tức như thế, xem chừng là tìm được thật rồi, Lão Trịnh giọng run lên: “ Cậu, cậu ta ở đâu?”
“Khách sạn Trung Hoàn, ở cùng nhân chứng.” Phương Hủy Đình đáp.
Tiếp đó là tiếng xô ghế, tiếng chạy trên cầu thang, xe nổ máy, phóng vèo đi...
Còi cảnh sát hú vang, xe phóng như bay trên đại lộ Trung Châu, liên tục vượt qua các xe khác, thậm chí hai lần vượt đèn đỏ, Phương Hủy Đình lái xe bất chấp như thế mà chẳng ai ý kiến gì, mọi người đang lòng như lửa đốt, hận không thể mọc cánh bay tới nơi.
Không chỉ sốt ruột còn có thấp thỏm, ai cũng sợ là mừng hụt, nguyên nhân là ai tiếp xúc với Soái Lãng sẽ hiểu, người này thực sự quá tà môn, quá ư là mâu thuẫn, cảm giác chuyện gì y cũng có thể làm ra được, nhưng lại khiến người ta khó yên tâm tin tưởng vào y.
Không cách nào hình dung tâm tình phức tạp của họ, chấn kinh là chắc rồi, không dám tin, lại càng không dám không tin, lúc này khấp khởi hi vọng lại lo thắt ruột gan. Thế nên Thẩm Tử Ngang không dám điều động người, sợ đại đội nhân mã tới nơi liền thành trò cười. Mọi người muốn nói gì đó, kết quả không ai nói được gì, nếu tin tức này là giả, vậy thì y quá coi cảnh sát là trò cười rồi, nhưng nếu tin tức là thật thì cảnh sát thực sự là trò cười.