Q2 - Chương: 318 Sóng này chưa lắng, sóng khác nổi lên. (4)
“Không gọi được à?” Lão Trịnh nhìn thấy Soái Thế Tài bỏ điện thoại xuống, sốt ruột hỏi.
Lão Soái gật đầu: “Máy bận.”
“Thôi, không cần gọi nữa đâu, dù sao cũng sắp tới nơi rồi... À, mà anh nói xem, thật hay giả?
“Tôi làm sao biết được chứ.”
“Ài, anh làm cha kiểu gì thế, cả con mình cũng không hiểu, thật không hợp cách.” Lão Trịnh đang cồn cào ruột gan trách.
“Câu này thì tôi không phản đối, tôi đúng là người cha không hợp cách, thằng nhãi này từ bé đã nói dối luôn mồm, tôi thực sự không dám tin nó... Nếu nói tới mức độ thông thạo Trung Châu thì đúng là thật, nhưng ở cái thành phố bảy tám triệu dân này tìm một người, mà nó chỉ mới chuồn đi từ chiều hôm qua, làm sao mà nhanh thế được?” Soái Thế Tài lắc đầu quầy quậy, có chút không tin lại có chút không cam lòng.
Không ngờ Hình Ái Quốc ngồi ở ghế sau cùng hai ông già lại nói chắc nịch: “ Mọi người không tin chứ tôi tin chắc luôn.”
“Vì sao?” Lão Trịnh nóng lòng tìm một lý do để củng cố hi vọng của mình.
“Vì cậu ta tà môn hơn tất cả mọi người thôi, Lương Căn Bang cho người đi bắt cậu ta, bị cậu ta đánh tím mặt trở về, thuê Lão Thương bắt cậu ta cũng bị cho vào đồn công an mấy chục tên. Đồn công an Trung Khí bắt cậu ta, rốt cuộc cậu ta lừa cho cả đồn trưởng lẫn chỉ đạo viên bị lột cảnh phục, đến cả bị đám Ngũ Quân Cường bắt đi một đêm, mọi người biết rồi, cả đêm ăn thịt uống rượu, lại còn moi được tin thừ Thai Bác Văn... Đấy mới là chuyện chúng ta biết, chuyện thằng nhãi đó giấu diếm còn nhiều lắm, thế nên cậu ta làm được gì cũng có gì lạ đâu.” Hình Ái Quốc kể một tràng sự tích thần kỳ của Soái Lãng.
Lão Soái nghe không biết tự hào hay xấu hổ, Thẩm Tử Ngang im lặng, Phương Hủy Đình cười trộm, cô đã hứa không "mách" truyện Soái Lãng đi tống tiền rồi, Lão Trịnh gật gù: “ Đúng là tà môn, lần này nếu thật thì tôi thừa nhận Tiểu Soái sắp hơn Lão Soái rồi.”
Bốn con phố chưa tới 10 km lộ trình, đi chẳng bao lâu đã tới, cách khách sạn Trung Hoàn mấy trăm mét, Phương Hủy Đình tắt còi cảnh sát, giảm tốc độ, xe chưa dừng hẳn mấy người kia đã chạy ra, vì họ nhìn thấy Soái Lãng mặc vest tây phong cách đứng ở bậc thềm đại sảnh nói chuyện điện thoại.
Lão Soái nóng lòng đi tới khoác vai con trai định hỏi, không ngờ Soái Lãng né vòng tay của ông, ra hiệu để y nói chuyện điện thoại xong đã, một lúc sau cúp máy lại còn buồn bực chỉ trích: “Này, làm vẻ mặt chấn kinh cho tôi xem cái đi, tôi bận rộn suốt cả đêm đấy, chẳng có chút cảm giác thành tựu nào... Không phải mọi người đã tìm thấy rồi chứ?”
Vẻ mặt thế này thành thói quen trong nghề rồi, chứ ai nấy đang sốt ruột chết ấy chứ, Lão Soái không rảnh lải nhải, trực tiếp hỏi: “Chuyện rốt cuộc là sao?”
“Có gì khó đâu, điểm yếu của nam nhân là nữ nhân, điểm yếu của Đoan Mộc Giới Bình là Từ Phượng Phi, tìm cô ta dễ tìm hơn tên kia...” Nhìn cái bộ dạng này tám phần là chưa tìm ra rồi, Soái Lãng đắc ý dạy bảo.
“Rốt cuộc là làm sao tìm được, đừng lan man nữa, tin tức ở đâu ra?” Soái Thế Tài nghiêm mặt hỏi, ông sợ nhất là thằng nhãi này lại dính dáng gì đó vào vụ án.
Lần này ông sai rồi, Soái Lãng bực mình: “Con đã nói với mọi người rồi còn gì.”
“Nói lúc nào?” Trịnh Quan Quần sốt ruột.
“Thì đã bảo... Ở đây cô ta có cái nốt ruồi.” Soái Lãng thấy Phương Hủy Đình cho nên khách khí chỉ ngực trái: “Nói không ai tin.”
Hình Ái Quốc hứng thú: “Cậu tìm ra đặc trưng đó rồi à?”
“Ừ, tìm ra rồi.” Soái Lãng lại lên giải thích: “ Tên Đoan Mộc Giới Bình đó lặn quá sâu, tôi thực sự không có bất kỳ biện pháp nào để bắt hắn, dựa theo nguyên tắc chọn hồng mềm mà bóp, nữ nhân kia chắc dễ đối phó hơn, nghiên cứu một cái quả nhiên là vậy, nhược điểm của Từ Phượng Phi thì nhiều lắm.”
“Nhược điểm gì?” Lão Trịnh đi theo Soái Lãng vào thang máy, xem chừng chuyện này là thật rồi, không gấp nữa.
“Cô ta là má mì dắt gái ở sàn nhảy, cũng tự bán thanh xuân kiếm cơm, sau khi giàu lên còn thường xuyên tới quán bar săn trai lạ.... Thai Bác Văn quen cô ta ở một hộp đêm, rồi gian díu với nhau hơn một năm. Mọi người nghĩ mà xem, Thai Bác Văn là ai, hắn dụ dỗ những nữ nhân có cấp bậc thế nào, loại như hắn còn thiếu gái ủ giường à? Vậy mà bị Từ Phượng Phi nhiều hơn mười mấy tuổi, làm điên đảo thần hồn, cô ta nhất định phải rất mê người, công phu trên giường lẫn dưới giường phải... Á, đánh con làm gì?” Soái Lãng đang nói hăng bị Soái Thế Tài bợp một phát, bực tức trợn mắt lên.
Chưa đợi Lão Soái nói gì, Trịnh Quan Quần đã kéo ông ta lại: “ Lão Soái, anh mà còn dám tùy tiện đánh con trai, cẩn thận tôi đuổi ra khỏi tổ chuyên án.”
Mọi người bật cười, Soái Thế Tài chẳng qua lo thằng nhãi nổi hứng đi sâu vào chuyện nữ tử phong trần thôi, ngại ngùng đứng qua bên. Lão Trịnh lúc này hứng thú với Soái Lãng vô cùng: “Nói tiếp đi, lần đầu tôi nghe nói phong tình của nữ nhân có thể dùng làm manh mối phá án.”
“Chú Trịnh, chú già cả quê mùa quá rồi.”
Thẩm Tử Ngang sầm mặt, Lão Trịnh là thầy hắn, là xử trưởng tỉnh, mọi người trong tổ chuyên án đều tôn sùng, tên này lại không biết trên dưới tôn ti gì cả, nhưng bản thân Lão Trịnh chẳng để ý: “ Tôi quê thế nào?”
“Tục ngữ nói, cô nương mười tám như đóa hoa, nữ nhân ba mươi như bã trà, Từ Phượng Phi chắc chắn là cao thủ phong nguyệt, thủ đoạn đối phó với nam nhân chúng ta không bàn. Nhưng có một vấn đề, hai mấy tuổi điên đảo chúng sinh không thành vấn đề, Từ Phượng Phi gần 50 rồi, dù có được trời ưu ái, thì da thịt cũng nhão rồi, phong tình ở đâu ra?” Soái Lãng hỏi.
Lão Trịnh quả nhiên rất nhà quê, không biết Soái Lãng nói gì luôn, đang suy ngẫm, Phương Hủy Đình buột miệng nói: “ Trung tâm làm đẹp chứ gì?”
Soái Lãng chỉ mặt cô: “ Đấy đấy, rốt cuộc cũng có người thông minh ra rồi, cô nương 20 đẹp tự nhiên, thục nữ 30 đẹp là nhờ trang điểm, còn yêu tinh xinh đẹp sau đó phải lấy tiền để mua.”
Mọi người hiểu rồi, Lão Trịnh cũng gật gù: “ Đúng rồi, tra qua trung tâm làm đẹp, như thế có thể giới hạn phạm vi tìm kiếm rồi.”
Hình Ái Quốc vẫn thắc mắc: “Nhưng mà sao cậu biết cô ta sẽ tới trung tâm làm đẹp?”