Q2 - Chương: 319 Sóng này chưa lắng, sóng khác nổi lên. (5)
“Nghe là biết chẳng có tí kinh nghiệm gì, anh tưởng chuyện làm đẹp đơn giản ở nhà bôi ít kem dưỡng da, đắp cái mặt nạ là xong à? Nhầm rồi, muốn giữ làn da, không thể thiếu thường xuyên mát xa toàn thân, bổ xung dưỡng chất cho da; muốn giữ vóc dáng, không thể thiếu spa, còn phải tẩy vết nám, loại bỏ dầu, trừ độc tố... Không có thứ nào cô ta tự làm được, chẳng lẽ cô ta đi tới đâu cũng dẫn theo một đám chuyên gia làm đẹp cùng máy móc?”
Ting, cửa cầu thang mở ra, Soái Lãng đi trước, những người khác chỉ đơn giản là gật gù, còn cô gái như Phương Hủy Đình thì nhìn Soái Lãng với ánh mắt quái dị, nghi ngờ, một nam nhân hiểu chuyện này như thế thì hơi khác thường rồi.
Thẩm Tử Ngang lần đầu tiên dùng ngữ điệu tương đối khách khí nói chuyện: “ Soái Lãng, tôi còn một nghi vấn: “
“Anh định hỏi Trung Châu nhiều nơi làm đẹp như thế, tôi tìm ra kiểu gì đúng không?” Soái Lãng quay đầu.
Không ngờ bị đọc trúng suy nghĩ, Thẩm Tử Ngang hơi kinh sợ, gật đầu: “ Đúng.”
“Tôi thuê hơn 80 hướng dẫn viên du lịch, hơn 40 chiếc xe, phân chia nhau tới từng nơi thôi, sức người thôi, chẳng có gì thần kỳ.”
Đúng ra không có gì thần kỳ, nhưng mới làm người ta không biết phải nói sao, luận tới nguồn lực, Soái Lãng sao bằng cảnh sát, nhưng rõ ràng y làm việc hiệu quả hơn. Tới tầng thương vụ Soái Lãng thuê, mọi người thực sự giật mình, trong phòng ríu ra ríu rít mấy chục nữ nhân, ăn mặc đủ mọi phong cách, khắp nơi là chai nước khoáng, hộp cơm, từng nhóm túm năm tụm ba bàn bạc, khuôn mặt nghiêm túc không khác gì tổ chuyên án.
Chỉ là mấy cô gái nhìn thấy Soái Lãng, tức thì chạy tới đón, náo nhiệt cực.
“Ông chủ Soái, anh chạy đi đâu thế, giám đốc của Tư Vũ tới rồi.”
“Ông chủ Soái, nghe nói anh bán đồ mỹ nghệ ở khu phong cảnh, trưa mai liên hoan gọi đám chị em ở công ty tôi tới, cho chúng tôi ít hàng mẫu, chúng tôi tiếp thị cho.”
“Đúng rồi, số đồ mỹ nghệ của anh có hòa thượng Thiếu Lâm không, khu của tôi văn hóa Phật giáo hưng thịnh lắm, bán rất chạy.”
“Ông chủ Soái, lại đây, tôi nói thầm với anh cái này.. Hi hi...”
“Ông chủ Soái, em hỏi chuyện này nhé, có phải anh học đại học Trung Châu không?” Có cô gái không biết moi tin ở đâu, phấn khích vô cùng: “Chúng ta là đông môn rồi, học trưởng sau này chiếu cố em nhé.”
“Cút, cút, cô tốt nghiệp trước cậu ấy hai năm … Học trưởng, em cũng tốt nghiệp Đh Trung Châu khoa thương mại … ”
Soái Lãng vừa qua cửa là không thoát thân được, bị hơn mười cô gái trẻ trung ưa nhìn vây quanh, nói không ngừng.
Chuyện này sắp kết thúc rồi làm Soái Lãng hơi đáng tiếc, y thích náo nhiệt thế này lắm, nhất là toàn các em xinh tươi vây quanh như vậy. Thế là hào phóng tuyên bố mời khách một bữa, còn bán đồ mỹ nghệ, sao có thể chê được, chưa nói được vài câu một em gái cao ráo rất xinh mạnh bạo kéo Soái Lãng sang bên dán vào người y thì thầm gì đó, cười cực gian.... Làm mắt Phương Hủy Đình tóe lửa.
Cảm giác được sát khí, Soái Lãng vội vàng gọi Bình Quả và Điền Viên tới tiếp khách hộ mình, sau đó dẫn đoàn cảnh sát vào phòng trong, bày thành quả ra.
“Hẳn là cô ta, sáu giờ chiều hôm kia tới, dùng tinh dầu xoa người hai tiếng, tới 9 giờ mới đi... Đặc trưng à, hình như là người từ xa tới Trung Châu, khi giúp cô ấy thay y phục tôi vô ý nhìn thấy nốt ruồi đó, còn khen nốt ruồi của cô ấy đẹp... Sáng nay tôi mới biết có người tìm cô ấy, có điều tôi không hỏi tên, tiến cử cô ấy thẻ hội viên, cô ấy không cần mà trả tiền mặt. À phải cô ấy dẫn theo hai người, hình như là vệ sĩ, luôn đứng ở ngoài cửa canh chừng...”
Thợ làm đẹp kể lại tỉ mỉ quá trình, Phương Hủy Đình ghi âm, thi thoảng hỏi vài câu, có điều không có gì để nghi ngờ. Chỉ không ngờ manh mối đặc thù kia lại xuất hiện theo phương thức này, mọi người hưng phấn, nếu không phải có ai đó cố chấp với vị trí đó thì vụ án không có ngã rẽ này.
Trịnh Quan Quần lại càng hứng thú với tờ quảng cáo in hình hơn 40 mỹ nữ của Soái Lãng, xem đi xem lại, quá đúng là gom hết mọi phong cách, Từ Phượng Phi hóa trang kiểu nào cũng khó thoát, ghé tai Soái Thế Tài thì thầm: “ Con anh tay chân không sạch sẽ, nó trộm tư liệu của cảnh sát tuồn ra ngoài.”
“Sao anh còn bảo vệ nó!” Lão Soái lườm một cái, lúc này đắc ý lắm.
Hai ông già suốt cả đêm thần kinh căng thẳng, giờ được thả lỏng rồi, chẳng những trung tâm làm đẹp Tư Vũ có tin, còn có cả taxi đưa người tới, không chỉ manh mối gần đây, còn cả người mấy tháng trước gặp Từ Phượng Phi. Tuy nói chỉ là manh mối, nhưng với cảnh sát mà nói, có nhiều manh mối như thế, họ sẽ mò ra được nơi ẩn thân thôi.
Thẩm Tử Ngang cũng nhìn tờ giấy quảng cáo mãi, bằng thủ đoạn hóa trang này, e là cầm giấy truy nã ngay trước mặt cũng chẳng nhận ra, bọn họ không hạn chế phạm vi tìm kiếm, trải nhân lực lượng đông gấp mười, gấp trăm cũng vô nghĩa.
Điện thoại reo, Hình Ái Quốc nhận điện thoại gật đầu, không sai, phần mềm nhận dạng của bên kỹ thuật đã xác nhận, người xuất hiện ngày 15 ở trung tâm làm đẹp Tư Vũ chính là Từ Phượng Phi.
Biết được quá trình khó tin này thì kết quả không làm người ta ngạc nhiên lắm. Chỉ là hỏi xong mà thợ làm đẹp kia không chịu đi, ngồi đó với ánh mắt đầy trông đợi, Phương Hủy Đình nghi hoặc: “ Cô còn gì chưa nói à?”
“À, ừm, giám đốc của tôi nói... Ông chủ tìm người... ừm, có thưởng.” Cô thợ làm đẹp này mới chỉ trên 20, xem ra vào nghề chưa lâu, còn rất thẹn thùng, ấp a ấp úng mãi mới nói được.
Soái Thế Tài nghe vậy gọi điện cho Soái Lãng đang ở phòng hội nghị, lát sau Soái Lãng chạy tới cứ vỗ trán nói quên mất quên mất, Điền Viên lật đật chạy theo sau, đưa cô gái 2 cọc tên, phần thưởng 20.000.
Cô gái hớn hở đi tìm giám đốc, giám đốc bán được 50.000 tiền thẻ làm đẹp cũng phấn chấn vô cùng, muốn mời Soái Lãng tới Tư Vũ làm khách, hứa sẽ tạo hình miễn phí cho y, mãi mới ứng phó xong. Đợi khi đẩy cửa vào phòng trong thì đám cảnh sát đang thảo luận gì đó, bị Soái Lãng không thức thời cắt ngang, Soái Thế Tài xua tay: “ Ra ngoài.”
“Cha, không thể mượn cối xay giết lừa như thế, con còn chưa xong việc.” Soái Lãng không vui đáp lại.
Lão Soái nghe vậy xấu hổ không phát tác nữa, Lão Trịnh hiền hòa: “ Còn chuyện gì thế?”
Ai ngờ Soái Lãng đưa tay tới: “ Chú Trịnh, đừng giả ngốc, tiền của tôi đâu?”