Q2 - Chương: 325 Mười người thành hổ, lừa trước dối sau. (1)
“Cha!” Soái Lãng gọi.
“Cha...” Soái Lãng gọi lớn hơn, giơ cao tay vẫy vẫy, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Soái Thế Tài đang ở trạng thái thần hồn lạc phách, chạy tới nhìn tay cha đeo lủng lẳng trước ngực, muốn an ủi lại không biết nói thế nào, gãi đầu gãi tai: “Cha, có đau không?”
“Không đau.” Soái Thế Tài vừa thấy thằng con có hiếu của mình thì tinh thần lên ngay tức thì, nghiến răng: “Mày để cha đâm một cái sẽ biết ngay.”
“Hì hì, không phải cha thực sự để bụng chứ, con lỡ tay mà, mặc dù cha đánh con mười mấy năm trời nhưng lần này tuyệt đối không phải báo thù.” Soái Lãng nửa đùa nửa thật nói.
Soái Thế Tài còn biết nói gì hơn: “Được, chuyện đó cha không tính.... Nhưng con ném cha lại mà chạy có nên tính không?”
“Thì, thì cũng nên... Nhưng mà chẳng phải cha trước nay chí công vô tư, lo người trước, lo mình sau sao? Nếu đổi lại là cha lúc ấy, cha cũng cứu cô ấy trước mà.” Soái Lãng rốt cuộc cũng kiếm được lý do cho hành động bất hiếu của mình.
Soái Thế Tài bợp một cái: “ Cái thằng nhãi thối tha con chỉ có tư làm gì có công, hừ hừ, tha cho con lần này, nếu có lần sau đoạn tuyệt tình cha con... Thế nào, thương tích của Tiểu Phương ra sao?”
“Không nặng ạ, gãy một cái xương sườn, nhưng chảy máu nhiều lắm.” Soái Lãng nhìn quanh, nhận ra cha bây giờ ở chỗ này có vẻ không thích hợp lắm: “ Cha, còn chưa bắt được người sao cha đã về?”
“Vừa rồi có tiếng súng nổ, có người nổ súng xông qua trạm gác ở cửa tiểu khu Hân Uyển, thế là cả thành phố truy bắt, cha bị thương làm được gì, nên đi nghỉ.” Soái Thế Tài trả lời qua loa.
Soái Lãng hoài nghi: “Thế đâu giống phong cách của cha?”
“Phong cách của cha là gì?”
“Đâm đầu vào ngõ cụt, làm gì cũng làm tới cùng.”
Soái Thế Tài cười ha hả, rất hài lòng với đánh giá này của con trai, ông đúng là người như thế thật, có điều góc cạnh cuối cùng không chịu được hiện thực mài mòn, đối với chuyện này ông cũng nghĩ thông rồi, cười không giải thích.
Soái Lãng nhìn vòng cảnh giới nghiêm ngặt, xe chỉ huy vẫn trong đó, vỡ lẽ: “ Á à, cha, có phải cha cũng bị mượn cối xay giết lừa không? Con đã nhắc cha rồi, cha là một đại đội trưởng, đãi ngộ với phó khoa, kém người ta bao nhiêu cấp, có mầu mỡ gì cũng không tới lượt cha, tích cực làm cái gì... Giờ thì hay rồi, bị thương rồi người ta phát cho tờ giấy khen năm đồng an ủi, còn người ta thăng chức vù vù.”
Soái Thế Tài không để bụng: “Ha ha, cha con mà để ý tới chuyện đó thì đã không mặc cảnh phục, đừng nói cha, con cũng bị thương vô ích mà.”
Soái Lãng thì có, nghiến răng nghiến lợi: “Không hề, chỉ cần xử được tên Đoan Mộc Giới Bình đó, tổn thất thế nào cũng đáng, dù thế nào cũng tốt hơn là sau này bị người ta đâm sau lưng, cha yên tâm, con sẽ tóm hắn bằng mọi giá. Thằng chó này chỉ cần ở Trung Châu thì đừng hòng thoát.”
Cho dù có rất nhiều cảnh sát đổ tới Tiểu Lãng Đề, có cả tiếng nổ súng, đám đông hóng chuyện không giảm đi là bao, chỉ có lùi xa hơn thôi, đường xá ách tắc, tiếng chửi bới không ngừng, tạo thành khủng cảnh hỗn loạn ngày một lan rộng.
“Soái Lãng, cha nghiêm túc hỏi con một câu.” Soái Thế Tài đột nhiên đứng lại giữa đường nghiêm mặt: “Con thấy chuyện vừa rồi có hay ho gì không?”
Soái Lãng hơi bất ngờ, không hiểu ý cha mình song lắc đầu, hay ho gì chứ, nguy hiểm thấy mẹ.
“Vậy sao con còn muốn chơi? Ý cha nói là sau chuyện này con còn muốn làm mấy chuyện nửa đen nửa trắng, bất minh bất bạch nữa thôi?”
“Cha, đừng nói nữa, con hiểu, chuyện này nhà ta chơi không nổi, từ nay về sau chuyện phạm pháp, con kiên quyết không dính vào.”
“Chuyện này có thể dạy con được một bài học, cha thấy đáng rồi, là một cá thể, nếu con đứng ở phía đối diện với xã hội, bất kể con tự phụ tài trí thế nào, cũng không chơi nổi đâu. Cha hối hận nhất là để con tiếp xúc với mặt tối tăm của xã hội này từ khi quá nhỏ chưa biết đúng sai, nhưng giờ cha nói với con, con hiểu thế giới đó, con có thể vùng vẫy ở đó như cá gặp nước, nhưng con không thấy đàng hoàng đứng dưới ánh sáng tốt hơn sao?” Lão Soái hết lòng hết hạ dạy bảo, chuyện này quan trọng hơn cả bắt Đoan Mộc.
Soái Lãng nắm tay cha: “ Ấy ấy, cha nói đúng quá, cái tối tăm của xã hội này không vì có một chuyên gia chống lừa đảo như cha mà biến mất, thế nên con thấy hai cha con mình sau này đều sống dưới ánh sáng nhiều một chút.... Cha đừng làm cảnh sát nữa, con mua cho cha cái nhà to để cha dưỡng lão, giờ con không thiếu tiền …”
Ái dà, lại còn bị nó khuyên lại, Soái Thế Tài mắng: “Cha quản con hay con quản cha?”
“Nói thừa, hồi nhỏ cha quản con, đến giờ cha già rồi tới lượt con quản cha.” Soái Lãng đáp trả.
Lão Soái nghe câu này hơi chướng tai, song sau một thoáng lại cười hà hà, hai cha con cứ thế nói vài câu lại cãi nhau, nhưng hết sức thân thiết. Quần chúng xung quanh tuyến cảnh giới rốt cuộc cũng bị khuyên mà giải tán rồi, chỉ còn thưa thớt vài người hóng hớt. Đi qua quán súp cay, hai cha con đồng thời dừng bước, sau đó Lão Soái lững thững đi vào, Soái Lãng theo sau, gọi hai bán súp cay với banh bao hấp. Trong quán chẳng còn ai nữa, ngoài đường cũng không có mấy người, ông chủ đứng chửi đám cảnh sát làm hỏng chuyện làm ăn của mình, làm Soái Lãng nhìn cha mình cười ngặt nghoẽo.
“Con còn cười được à, chẳng may Đoan Mộc Giới Bình thoát được, hắn sẽ còn quay lại gây phiền toái cho con.”
“Hả, cha vừa dạy con đứng ở đối diện với xã hội, không ai chơi nổi mà.”
“Nhưng nói cho cùng thì vẫn là ẩn họa, nói ra Cố Thanh Trì cao hơn một bậc, thành công một cái phất tay bỏ đi, không bận tâm tới sống chết của đồ tử đồ tôn, Ngô Kỷ Cương tan nhà nát cửa, Ngô Ẩm Hữu chết không nhắm mắt, Vương Tu Nhượng không rõ tung tích. Ông ta đã nắm thóp Đoan Mộc Giới Bình, từng bước một hãm mình vào đám bùn lầy làm nhiều chuyện bất nghĩa ắt tự chuốc lấy cái chết. Ông ta cũng hiểu tính con, đẩy con vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, chỉ còn cách liều mạng. Nói không chừng ông ta tính cả cha vào rồi, thù riêng bị ông ta biến thành hận chúng.” Soái Thế Tài đánh giá Cố Thanh Trì rất cao.
Soái Lãng sẽ một miếng bánh bao chấm súp khinh bỉ nói: “ Thế thì giải quyết hắn thôi, con nói rồi, hắn không thoát nổi đâu.”