Q2 - Chương: 326 Mười người thành hổ, lừa trước dối sau. (2)
“Con nói nhẹ nhàng quá nhỉ, giờ đã chứng thực được các vụ án Đoan Mộc Giới Bình gây ra ở các nơi, hồ sơ chất lên cao hơn cả con đấy. Kẻ này giáo hoạt hơn hồ ly, hung dữ hơn chó sói, làm gì dễ giới quyết như thế.” Soái Thế Tài không dám tin chuyến toàn thành hành động của Thẩm Tử Ngang bắt được Đoan Mộc Giới Bình, thấy con trai dửng dưng, đầu lóe sáng: “ Có phải con biết hắn chạy đâu không, chúng ta thảo luận xem.”
“Được, thế thì con thấy hắn sẽ không chạy về phía có nguy hiểm đâu.”
“Đúng, trước giờ hắn còn không cả tùy tiện lộ diện, làm gì có chuyện dấn thân vào nguy hiểm.”
“Thế nên hắn nổ súng thú hút sự chú ý của cảnh sát, để tấm lưới thít lên người hắn lỏng một chút.” Soái Lãng ăn từng thìa canh, nói chắc nịch.
“Cha cũng nghĩ thế, hắn sẽ chuồn đi vào lúc không ai phòng bị, thong dong mà đi chứ không có chuyện cuống cuồng bỏ trốn như bây giờ.”
“Với sự bình tĩnh máu lạnh của hắn, cũng có thể nói là sự tự tin tới cuồng ngạo của hắn, hắn sẽ lấy thân phận một người bình thường đi qua mặt cảnh sát mà chẳng bị chú ý.”
“Đúng, cảnh giới cao nhất của kẻ lừa đảo có thể ám thị chính bản thân, nếu hắn lấy tâm thái người bình thường xuất hiện, sẽ không ai chú ý tới một kẻ bình thường như vậy. Hắn là kẻ lừa đảo chứ không phải hung đồ sẽ không dùng cách cực đoan thoát thân, đây là vẫn là vụ lừa đảo … ”Nói chuyện một hồi với con trai, Lão Soái càng thêm tin tưởng vào phán đoán của mình, rốt cuộc vẫn không nhịn được cầm di động lên.
Soái Lãng ấn tay ông xuống: “Cha đừng tỏ ra quá thông minh, người ta sẽ đố kỵ đấy, kín đáo chút mới là vương đạo.”
Soái Thế Tài thở dài bỏ di động xuống, ông hiểu chứ, nếu bắt được Đoan Mộc Giới Bình, sẽ thể hiện là ông không tin tưởng đồng nghiệp, nếu không bắt được thì ông quá nổi bật, người khác thành kẻ ngu ngốc, họ không phục ông đâu mà quá bẽ mặt người ta chất vấn: Ông giỏi thế sao không làm đi? Dù không nói cũng khó trách khỏi khó chịu trong lòng.
Soái Lãng thấy cha lại dằn vặt bản thân, nói: “Cha, cha quên rồi à, con bố trí ở nơi này mấy chục cái xe, ngoài con ra không ai biết họ ở đâu, nói không chừng lại chạm trán với Đoan Mộc Giới Bình.”
“Nói rõ ràng chút.” Soái Thế Tài mắt sáng lên, thúc giục.
“Từ lúc nổ súng tới giờ đã là 18 phút, con nghĩ lúc này Đoan Mộc Giới Bình đã hóa trang xong, sắp ra ngoài, ăn mau, ăn xong còn đi tìm.... Có điều cha này, quan niệm của cha nên đổi, mặc dù đối phó với hắn là xuất phát từ thù riêng, nhưng đây là chuyện công, không tìm được thì thôi, tìm được số tiền con bỏ ra nhất định phải đòi về.”
Soái Thế Tài ừ một tiếng thân mật xoa đầu con, hai cha con ăn như gió cuốn mây tàn, chẳng mấy chốc cùng nhau ra ngoài, lên chiếc xe Ngũ Lang, ung dung đi ngang qua tuyến cảnh giới...
………. ……………… ……...
Thời gian lùi về 20 phút trước, cửa sổ rèm xanh một căn hộ nào đó ở tầng 17 chung cư Hân Duyệt, có thể nhìn thấy cảnh ngoài đường lập chốt kiểm tra. Một chiếc xe Volkswagen màu đen rời tiểu khu, từ từ dừng lại ở nơi vừa lập chốt, sau đó trong xe vươn ra một khẩu súng lục, đoàng đoàng hai phát bắn cảnh sát chuẩn bị kiểm tra, trong tích tắc đó xe tăng tốc, vọt qua chốt chặn, phóng nhanh về phía bắc.
Phải hai phút sau mới thấy cảnh sát tiếp viện tổ chức truy kích hữu hiệu, tới 16 chiếc xe truy đuổi, tiếng còi cảnh sát thê lương dọa người đi đường ào ào né tránh.
Đoan Mộc Giới Bình hạ rèm cửa xuống, ung dung mặc áo khoác vào, suy nghĩ bị lộ hành tung ở đâu, suy đi nghĩ lại thì khả năng là do Thai Bác Văn tiết lộ manh mối. Thai Bác Văn là một trong số thành viên của đội ngũ Từ Phượng Phi tổ chức, cảnh sát chỉ có thể qua tên đó tìm ra Từ Phượng Phi, nhưng rốt cuộc tra ra thế nào?
Vấn đề này làm Đoan Mộc Giới Bình cảm thấy rất nghi hoặc, vì không rõ nên hắn cảm giác được sự nguy hiểm, vì nguy hiểm khiến hắn có thêm một phần bình tĩnh. Từ Phượng Phi đi mua đồ ăn sáng không về, hai vệ sĩ cũng mất liên lạc, dùng lời trong giới mà nói là: Gãy rồi.
Bình tĩnh lại Đoan Mộc Giới Bình sai hai vệ sĩ khác xông qua trạm kiểm tra thăm dò, thăm dò một cái biết ngay nước rất sâu, mười sáu cái xe truy đuổi, người bình thường khó mà có đãi ngộ ở quy cách này, vậy chỉ có một loại giải thích. Thực sự là nhắm vào mình.
Đoan Mộc Giới Bình đứng trước gương ung dung mặc áo lên, lại đeo kính vào, dán lên một cái ria mép, chải kiểu tóc nhà quê, khí chất con người thay đổi hẳn, toàn bộ hành lý đều không đụng vào, chỉ dùng một cái cặp tài liệu đã sờn. Nhìn vào trong gương chỉ thấy một công chức nhỏ u uất bất đắc chí, càng giống một công vụ viên cơ cấu chính phủ, loại người không có hi vọng thăng tiến, sống tằn tiện từng xu từng hào, có thể thấy rất nhiều ở trên đường phố.
Thong thả xuống lầu, trên đường đi hắn dần dần điều chỉnh tâm thái, lời khuyến cáo của giới lừa đảo là, khi ý đồ lừa người khác thì phải lừa bản thân trước, ví dụ người ta muốn phát tài, mình phải là ông chủ bạc tỉ; nếu người ta muốn thành danh, mình phải là người lập kế hoạch lăng xê mát tay. Bây giờ người ta muốn bắt Đoan Mộc Giới Bình, mình không phải là Đoan Mộc Giới Bình.
Xuống lầu rồi dừng lại ba giây, Đoan Mộc Giới Bình hít sâu một hơi, kiếm tìm cảm giác kém cỏi của công chức nhỏ, hơi cúi đầu, hạ mày xuống, lưng khơi khom, cứ như kiểu bất kể lúc nào cũng có thể gập người xuống. Tìm được cảm giác rễ cỏ đó xong hắn bước về lối ra, vừa rồi hoảng loạn chỉ để lại đồn cảnh sát Vương Trang trông cửa, nhìn một đội cảnh sát rối loạn không biết chặn hướng tới hay là hướng đi, liên tục gọi bộ đàm, tâm thái Đoan Mộc càng vững, đi tới gần giống quần chúng xung quanh.
Một cảnh sát trừng mắt chỉ Đoan Mộc Giới Bình quát giật giọng: “Đứng lại.”
Đoan Mộc Giới Bình đứng lại ngay, ánh mắt nghi hoặc, dùng khẩu âm Trung Châu đặc sệt hỏi: “ Xảy ra chuyện gì thế đồng chí cảnh sát?”
“Hỏi làm gì? Người ở đâu, mang CMT không?” Viên cảnh sát hỏi, song không quá chú ý đối phương, hỏi thế cũng chẳng qua là lên mặt cảnh sát thôi.
Đoan Mộc Giới Bình rất phối hợp, lấy cái ví cũ ra: “ Có, tôi là Hồng Phong, làm việc ở tổ dân phố trên đường Quan Tỉnh, nhà ở phòng 403 lô 4 tòa 15 tiểu khu Hân Duyệt, đây là CMT của tôi...”
“Đi đi, đi đi, đừng chạy lung tung, đang truy lùng nghi phạm...” Viên cảnh sát lướt qua CMT chả xem đã phiền phức xua tay, bỏ qua cơ hội duy nhất trong đời để tỏa sáng.