Q2 - Chương: 327 Mười người thành hổ, lừa trước dối sau. (3)
Nếu trong một bộ phim diễn ra cảnh tượng như thế, khán giả sẽ chửi mắng viên cảnh sát kia ngu ngốc, nhưng thực tế chẳng thể trách hắn, vì người này đi ra đường Quan Tỉnh, nơi lập bộ chỉ huy lâm thời của tổ chuyên án, với lại nhìn cái biết ngay là loại công chức nhỏ đầy rẫy ngoài đường, chẳng có gì đáng nghi. Cũng không phải hắn làm việc lơ là, kỳ thực đang cảnh giác tìm dấu hiệu khả nghi kìa, không chú ý những người này..
Vị quần chúng kia vẫn thong thả cất CMT đi, qua trạm kiểm tra, thong thả đi vào ngõ giã tiểu khu và đường phố.
Rất chậm, Đoan Mộc Giới Bình đi rất thong thả, dưới bóng râm của tòa nhà chọc trời mới xây vẫn giữ lại phong tình đặc trưng Trung Châu trong ký ức của hắn. Bước chân vào con ngõ nhỏ như vượt qua cánh cửa thời không, gạch xanh, ngói xám, đường nét trạm trổ, thú trấn trạch, cửa sổ gỗ chật hẹp, tường rêu loang lổ, ánh sáng lúc sáng lúc tối đậm một vị tang thương tháng năm.
Tên của mỗi con ngõ cũ lại mang theo một đoạn lịch sử, đằng sau cái tên đó có ca dao dễ nghe, truyền thuyết đẹp đẽ, điển cố văn học sâu sắc, đem so với những tòa nhà chọc trời na ná nhau, người đến kẻ đi vô tình kia, rõ ràng những con ngõ xưa dần lui khỏi tầm nhìn thế gian này càng có nội hàm sâu hơn.
Có điều hôm nay Đoan Mộc Giới Bình đi vào đây không phải là vì tưởng nhớ lại thắng năm xưa cũ, mà vì chỉ có nơi bị người đời bỏ quên này mới dễ dàng thoát khỏi tầng tầng kiểm tra.
Lại đi mười phút nữa, qua ngõ Chủ Sự, vào ngõ Quả Phụ, tới ngõ Quan Tỉnh, thành phố cũ tĩnh mịch không thay đổi nhiều so với ký ức, tựa như nơi rời xa ồn ào trần thế, bước chân hắn nhanh dần, tự do an toàn mà hắn khao khát ngày một gần.
......................................................
Thời gian quay ngược lại 10 phút trước, lúc đó Đoan Mộc Giới Bình vừa mới qua được trạm kiểu tra đầu tiểu khu, còn chiếc xe hiềm nghi thì đã xông vào đại lộ Trung Châu, về phần cha con Soái Lãng lại ngồi xe do Hoàng Quốc Cường lái đi tới ngõ Quan Tình.
Thành phố cũ, con phố cổ, ngõ chằng chịt như tấm lưới, vừa tới đây mắt Soái Thế Tài đã chứa đầy lo âu, nơi này trong thuật ngữ chuyên nghiệp gọi là điểm mù, là nơi mà cảnh sát gần như không thể khống chế. Nhìn từ xa nó như một vết thương giữa lòng thành phố hiện đại, đi vào đó tựa như tầng tầng mê cung, ngõ rộng nhất chẳng tới chục mét, chỗ hẹp nhất 50 cm, mà rốt cuộc bao nhiêu cái ngõ, mỗi ngõ có bao nhiêu lối ra, e là chỉ có mấy tên chuyên đi dán quảng cáo trên tường mới biết.
“Con nghĩ hắn sẽ tới nơi này à?”
Soái Thế Tài hỏi con trai, con trai ông ngồi ở ghế trước đang đấu khẩu với Hoàng Quốc Cường, chửi Lão Hoàng là thằng hèn, tao đánh nhau mày không giúp, Lão Hoàng cười nịnh, tao đứng canh chừng hộ mày chưa kịp giúp thì mày đã thắng.
Soái Lãng đang muốn chửi vài câu thì nghe cha hỏi như vậy, quay đầu hỏi: “ Không ở đây thì cha nghĩ hắn có chỗ nào để đi à?”
Lão Soái trừng mắt, không thèm đấu lý: “ Nói lý do.”
“Chúng ta đối chiếu một chút nhé, thứ nhất, đối với kẻ lừa đảo, niềm tin là thứ xa xỉ, Đoan Mộc Giới Bình sẽ không tin ai hết, cha nói có đúng không? Nhất là trong tình cảnh này, hắn sẽ đi một mình.”
“Đúng, mỗi lần vụ việc bại lộ, hắn đều lặng lẽ biến mất khỏi nhân gian, lần gần đây nhất là 4 năm trước ở Quảng Đông, hơn 500 cảnh sát bao vây, hắn vẫn chuồn mất.”
“Đó chính là đặc trưng thứ hai, một kẻ lừa đảo thực sự thì đi theo đường âm hiểm, không cho người khác cơ hội đối đầu thì lấy đâu ra phần thắng? Với chúng mà nói, không lộ diện là thành công.” Soái Lãng bổ xung: “ Cho nên hắn tìm đường vòng qua nơi tầng tầng canh giữ, nơi như thế chính là đây.”
“Đúng, an toàn là số một, hắn là kẻ lấy lừa đảo làm nghề mà không phải kẻ vong mệnh, cho nên cha không tin nổ súng xông qua trạm không phải phong cách của hắn, đó là hành vi tìm lấy cái chết.” Soái Thế Tài gật gù tán đồng với con trai, chỉ hướng đông: “ Hắn chỉ có vài con đường, phía đông là khu khai phát, nguyên là ngoại thành, ở nơi đó tùy tiện đỗ một cái xe hoặc có người tiếp ứng, hắn sẽ thoát khỏi truy lùng. Hơn nữa lúc này cảnh sát toàn thành phố bị thu hút bới chiếc xe kia, nơi xảy ra vụ án lại thành chỗ lực lượng mỏng nhất.”
“Cha nói tiếp, cha nói tiếp” Hai cha con hiếm khi chung suy nghĩ như vậy, Soái Lãng hì hì cười nịnh.
“Đợi cảnh sát truy bắt phát hiện mắc lừa thì hắn đã thoát khỏi vòng vây, địa điểm lựa chọn giống nhà khách Bưu Điện lần trước, cách nhà khách bưu điện 2 km là khu thành phố cũ chưa khai phát. Đặc trưng hành vi một người liên quan tới điều hắn trải qua, Đoan Mộc Giới Bình gần như có thể coi là người cùng thời đại với cha, đều hoài niệm với Trung Châu xưa, lại so quỹ tích sinh hoạt của hắn, nơi này hẳn là chỗ hắn quen thuộc nhất.”
“Cho nên thoát ở nơi này là dùng sở trường của mình đánh sở đoản của người khác.”
Soái Thế Tài vỗ đùi: “Cha cũng nghĩ tới nơi này rồi, nhưng Trịnh Quan Quần và Thẩm Tử Ngang lại bị cái xe kia thu hút, xem ra cha vẫn thiếu kiên trì.”
“Nếu Thẩm Tử Ngang đồng ý với cha thì hắn cũng làm hỏng việc thôi, với tính cách thích phô trương lại khô cứng của tên đó, có khi hắn lại kéo 500 cảnh sát tới chặn toàn bộ lối ra vào các con ngõ, chặn hết nổi không? Chắc chắn là không, chỉ đánh động Đoan Mộc Giới Bình, lúc đó khó đoán hắn làm gì.” Soái Lãng bĩu môi xem thường: “Nơi này có bốn cái ngõ lớn Quan Tỉnh, Xuyên Tâm, Ngũ Đạo, Nãi Nãi nối liền với 17 ngõ Dư Khánh Lý, Thượng Nguyên, Hồi Hồi... 36 ngách nhỏ, rốt cuộc bao nhiêu lối ra, cứ lũy thừa lên.”
Soái Thế Tài nghe con trai thành thạo kể ra tên những con ngõ ở đây, lòng bùi ngùi, ông biết vì sao con trai mình thông thuộc như thế, vì từng một thời nó phải luồn lách qua những con ngõ này bán đồ uống, mà là bán thứ hàng giả hàng nhái, thường xuyên trốn tránh cảnh sát, công thương, không rõ không được.
Lão Hoàng kiếm được cơ hội khịt mũi cà khịa: “Xem ra hồi xưa mày đi dán quảng cáo chữa bệnh kín cũng hữu ích quá nhỉ?”
Thấy hai đứa này sắp tranh cãi, Soái Thế Tài chặn trước: “Giờ đã qua 20 phút, dựa theo tốc độ bình thường, từ lúc chuyện xảy ra xuất phát thì đã 20 phút rồi, nếu đi bộ cũng đã đủ xuyên qua nơi này, con còn chặn gì nữa.”
“Cha sai rồi, nếu như nổ súng xông qua chốt chặn là vụ lừa đảo, như thế hắn không vội đi đâu, mà đợi một chút, phải đến khi xe cảnh sát phải đuổi theo cái xe kia đã, đợi khôi phục ổn định tạm thời hắn mới đi chứ không phải thừa lúc hỗn loạn mà đi.” Soái Lãng lắc đầu phủ định.