Q2 - Chương: 328 Mười người thành hổ, lừa trước dối sau. (4)
“Cũng không thể quá chậm, nếu đã là chiêu đánh lạc hướng, hắn sẽ biết không thể lừa được lâu, cảnh sát sẽ ùn ùn kéo về.” Soái Thế Tài phản bác.
“Cho nên con nghĩ hắn sẽ thoát trong vòng nửa tiếng, mà bây giờ mới 20 phút thôi, vẫn còn thời gian.” Soái Lãng kiên trì bảo vệ ý kiến của mình.
“Con làm thế nào đây, chỗ này tới mấy trăm cảnh sát cũng không chặn xuể.” Soái Thế Tài vẫn không đánh giá cao.
“Con không chặn người, con chặn ngõ, cha xem chỗ kia sắp chặn xong rồi.” Soái Lãng chỉ tay.
Soái Thế Tài vừa nhìn một cái liền kinh ngạc: “Đại Ngưu, cái thằng ngốc đó ở đây làm cái gì?”
Soái Lãng và Hoàng Quốc Cường cười gian rất đắc ý, xe mỗi lúc một đến gần, Soái Thế Tài ngạc nhiên nhìn Đại Ngưu đang chỉ huy một nhóm công nhân đang vận chuyển cái gì đó chặn ngõ, tới gần thêm một chút nữa Soái Thế Tài thò đầu ra quát: “ Này, thằng sâu hại kia, làm cái gì thế hả?”
Đai Ngưu giật mình nhìn thấy người quát mình thì toét miệng chỉ Soái Lãng: “ Nó bảo cháu chặn ngõ.”
“Bên trong là cái gì thế?” Soái Thế Tài hỏi.
“Bột đá tới thùng nước ngọt, bọn cháu đem hết hàng tồn tới.” Đại Ngưu đáp.
Soái Lãng cũng thò đầu ra: “Chặn kín vào, phàm là cái ngõ nào không trông coi được thì chặn, mày đổ cao thêm nữa đi, chính là cái thằng chó muốn bắt tao khiến mày bị trúng một viên đạn đó, lần này phải tóm được nó.”
“Yên tâm, không còn lỗ nào cho nó chui ra đâu.” Đại Ngưu xong việc lại gọi người mau chóng chạy tới ngõ khác.
Ngang nhiên chặn đường đi lối lại, biện pháp này làm Lão Soái ê răng, nhìn bức tường xiêu xiêu vẹo vẹo, nghiến răng nói: “ Con dựa vào cách này để chặn Đoan Mộc Giới Bình à? Vậy mấy cái ngõ lớn thì sao, xe còn đi qua được, con chặn kiểu gì?”
“Cha xem, chuẩn bị sẵn rồi, đồn trưởng Bạch ở khu phong cảnh hết lòng ủng hộ, lái xe cảnh sát dọa người thôi, họ thích làm lắm.”
Vừa nghe thằng con nói thế Lão Soái mới để ý tới mấy chiếc xe cảnh sát hú còi chạy qua chạy lại trong ngõ, chiếc xe này vừa chạy qua, lại có xe khác chạy tới, hú còi inh ỏi, trông có vẻ khẩn cấp lắm. Đột nhiên một cái xe lướt qua bên cạnh, nhìn cảnh sát lái xe, Lão Soái giật mình: “Sao Tiểu Hồ lại ở đây, ai điều động cảnh sát đường sắt?”
“Hì hì, con điều đấy.” Soái Lãng cười nói.
“Nói bậy, con làm sao mà điều động được họ, nếu có họ cũng phải hỏi cha chứ?” Soái Thế Tài nổi giận, đó là người trong đại đội của ông ta.
“Không phải họ nghe con, mà là con kể cha bị thương, nên họ kéo tới... Á...” Soái Lãng đang đắc ý khoe khoang chủ đoạn lừa đảo của mình thì bị ngay một cái bợp tai.
Lão Soái không chấp nhận được nữa rồi, xuống xe gọi mấy người trong đại đội tới hỏi chuyện, quả nhiên là bị thằng con mình lừa chứ không phải do nhận lợi ích của nó mà tự ý tới đây.
Lúc này đứng ở giữa ngõ Quan Tỉnh, trước sau trái phải đều có làn xe thông suốt, không khác gì một con đường nhỏ, xe qua người lại tấp nấp, địa điểm rộng như thế mà muốn bằng vào mấy cái xe để dọa người ta thì không đủ sức uy hiếp. Soái Thế Tài giờ biết an bài của Soái Lãng, hơn nữa không cần làm gì, an bài điều toàn bộ nhân lực của đại đội cảnh sát đường sắt tới.
Quay trở lại xe, chuyện tới nước này Soái Thế Tài không trách con nữa, nói: “Vẫn chưa đủ đâu, nhân khẩu khu vực này phải tới cả trăm nghìn, nếu hắn trốn trong bất kỳ kiến trúc nào, chúng ta hết cách.”
“Con đảm bảo hắn không trốn nổi đâu.” Soái Lãng lần này thực sự nghiêm túc rồi, ít khi y dồn hết tâm lực vào một việc gì như thế, nhưng đây là chuyện sống còn: “Tối hôm qua con cho in hơn 200.000 bức ảnh của hắn, huy động công nhân vận chuyển của Đại Ngưu, đám bán sách báo của Trình Dương, cùng đám anh em bán đồ uống nữa, hơn 200 người kéo tới đây.... Sáng nay con nghe nói hắn xuất hiện ở Tiểu Lãng Đề đã biết thế nào hắn cũng chuồn qua mấy chỗ này, đảm bảo hắn phải hiện hình... Cha, cha sao thế...”
Soái Thế tài ngây ra, ông ta ngàn vạn lần không ngờ tới, tựa hồ chưa tiếp nhận được con trai mình biến thành thế này.
200 người, có lẽ là hơi thổi phồng, cơ mà Soái Lãng cũng chẳng biết là rốt cuộc mình điều động được bao nhiêu người, Đại Ngưu có chừng bốn năm chục, trong tay y cộng cả người bán lẻ, đưa hàng thì có 120, nhưng không biết có bao người tới, còn đám lái xe do Lão Hoàng thuê, thêm vào bọn bán sách lậu của Trình Quải, có khi còn hơn 200 ấy.
Nói tóm lại, tiền là gan anh hùng, ca ca đây có tiền tha hồ làm bừa, mà còn chẳng phải tiền của mình, thứ tiền này vốn lừa gạt mà có, tiêu không yên lòng, dùng vào việc này thì tiêu nhiều càng sướng.
Làm bừa tới mức nào à? Vụ này còn quá hơn cả vung tiền ra thuê các cô gái hướng dẫn viên du lịch, mọi người men theo con ngõ dán những bức ảnh lớn khắp nơi. Thằng béo Điền Viên đi phát ảnh nhỏ, cái thằng này ở Trung Châu mấy năm, nói tiếng Trung Châu vô cùng lưu loát.
“Các đồng chí cư dân chú ý, mọi người nhìn rõ người trên bức hình này, đó là dư nghiệt từ thôn Si Đa chạy ra, kẻ này ôm bất mãn với xã hội, định đem bệnh Si Đa của mình truyền cho người khác. Mọi người phải cực kỳ chú ý, tên này nói không chừng tới địa phận Vương Trang chúng ta rồi, chỉ cần hắn nhổ một bãi nước bọt, đái một bãi ở góc tường cũng có khả năng lan truyền bệnh tật... Các đồng chí, phàm ai phát hiện người khả nghi, hãy kịp thời báo cho tổ dân phố... Mọi người bệnh này truyền nhiễm nghiêm trọng hơn cả giang mai đấy, ngàn vạn lần đừng để người vùng ngoài tiếp xúc rộng rãi với cư dân trong khu...”
Thằng béo cứ thế phát huy ưu thế nói nhiều nói dai, nói không cần loa của mình, nam nữ già trẻ nhận một tấm ảnh, bị thằng béo dọa rùng mình, cũng có người ngờ vực hỏi: “Này, cậu là người ở đâu?”
“Cháu là người ủy ban phòng chống bệnh Si Đa thành phố, hiện giờ các tổ dân phố đã đi từng nhà thông báo rồi, khẩu hiểu của chúng ta là: Đề phòng nghiêm ngặt, không lọt Si Đa.” Điền Viên giơ nắm đấm lên hô hào cổ động: “ Đề phòng nghiêm ngặt, không lọt Si Đa! Đề phòng nghiêm ngặt, không lọt Si Đa! Đề phòng nghiêm ngặt, không lọt Si Đa.”
Người kia gượng gạo giơ tay lên hưởng ứng nhưng không hô khẩu hiệu, có điều tin là người chính phủ rồi, nếu không ai hô hào khẩu hiệu ngớ ngẩn giữa đường như thế, sau đó vội vàng gọi điện thoại căn dặn, còn chưa yên tâm, vốn định đi đâu đó liền quay về nhà căn dặn người trong nhà.