Q2 - Chương: 329 Thập diện mai phục, tứ diện Sở ca. (1)
Nào là ngõ Thượng Nguyên, Dư Khánh Lý, Đào Hoa, Gà Rừng, Hồi Hột, Trương Gia Nghĩa... Đều xuất hiện một đám người truyền bá tin tức có kẻ đem bệnh Si Đa lây truyền cho mọi người. Thậm chí là có người tự xưng bên Ủy ban phòng chống Si Đa tới tổ dân phố phát ảnh, thế là mấy ông già bà già ngồi uống trà đọc báo tán gẫu cuống cả lên, không ngại gian khổ đi từng nhà gõ cửa nói: Si Đa tới rồi, đóng chặt cửa vào, đừng tiếp xúc với người lạ...
Chuyện tốt chưa ra khỏi nhà, chuyện xấu là đi ngàn dặm, không mất quá nhiều thời gian, tin tức lan đi như chuyện vợ ai vụng trộm bị bắt tại giường, khuê nữ nhà nào có thai là con của anh rể, thế là khu dân cư cũ yên bình như vũng nước đục, không ít nhà cửa đóng then cài cảnh giác nhìn người lạ qua lại.
Khi cha con Soái Lãng đi một vòng tới gần đường Nghênh Tân khu khai phát thì quảng cáo đã dán kín tường, tin đồn truyền khắp ngõ. Soái Lãng xuống xe, tụ tập một nhóm mười mấy người tới, ai nấy nghe lệnh xong gật đầu chạy đi ngay.
Lão Soái chưa hết ngạc nhiên, xem ra mình thực sự xem thường đứa con này rồi làm ông ta không khỏi liên tưởng tới cảnh Thẩm Tử Ngang chỉ huy cảnh sát... nhưng người ta là được lãnh đạo trao quyền, còn con mình là tự mình có được, ai hơn ái kém thấy rõ, trong lòng ông không khỏi dâng lên niềm tự hào, xen lẫn chút hụt hẫng mất mát, con lớn thật rồi, đúng là tới lúc nó quản mình rồi.
Đi qua từng ngõ, ông thấy nhiều khuôn mặt quen biết, thậm chí nhìn thấy những đứa mà ông biết từ thời mặc quần thủng đít chạy lông nhông cơ. Soái Thế Tài không khỏi nhớ tới chuyện con mình hồi nhỏ tụ tập người đi ăn trộm đi đánh nhau gây chuyện cũng thế, phân công rõ ràng, hiệu suất cao, ra tay chuẩn, xong việc là chạy...
Trong ngõ Gà Rừng đi ra một người trung niên, bất thình lình có người xông tới tóm cổ áo: “ Đoan Mộc Giới Bình, mày có thành tro tao cũng nhận ra, mày chạy đâu?”
Người kia ngớ ra mấy giây, chửi mắng: “Đoan, đoan gì? Điên à?”
“A, nhận nhầm người...” Chằng trai kia cười hì hì buông tay xin lỗi.
“Thằng điên.” Người trung niên kia bực lắm, không muốn lắm chuyện lôi thôi, lẩm bẩm bỏ đi.
Nữ bỏ qua, nam là tóm, trẻ bỏ qua, già không cho thoát, đó là cương lĩnh của Soái Lãng.
Ngõ Dư Khánh La Thiếu Cương dẫn theo mấy thằng lưu manh, gặp em gái xinh tươi thì cười huýt sáo trêu ghẹo, gặp bác gái thì né, nhìn thấy nam tử trung niên là cả đám xô tới, ấn vào tường: “ Đoan Mộc Giới Bình, mày có thành tro tao cũng nhận ra, mày chạy đâu?”
Tên mắt lé uy hiếp: “ Mày nghĩ dán thêm râu là tao không nhận ra à?”
Tới khi vị kia bị giật râu đau tới kêu cha gọi mẹ mới là râu thật sai rồi, bọn lưu manh chả thèm xin lỗi hay giải thích cứ thế nghênh ngang bỏ đi, cười rất khoái trá, cái trò này chơi cũng thấy vui.
Ngõ Hồi Hột, ngõ Trương Gia Nghĩa, ngõ Chủ Sự, ngõ Tôn Gia... Hai mấy lối ra dẫn tới khu khai phát thi thoảng có nam tử trung niên bị tập kích, may mà không bị cướp bóc gì, không ít người bị sờ mặt giật tóc, khổ không nói ra lời. Quần chúng cảm thán đám lưu manh và người chính phủ ngày càng không tin nổi, không trêu ghẹo thiếu nữ thiếu phụ, cứ chọn nam nhân già để sờ mó.
Người sờ thì dương dương đắc ý, người bị sờ thì cúi đầu ủ rũ, ngại không nói với ai, chỉ có thể thở dài một câu.
Ôi, cái thói đời gì thế này.
Đầu ngõ xe cảnh sát hú cói chạy đi chạy lại, trong ngõ có người tuyên truyền đề phòng người lạ phòng chống Si Đa, thi thoảng có mấy ngõ nhỏ bị người ta dùng tạp vật cao hai mét chặn lại, lại còn đám lưu manh đi lang thang... Thế là ai nấy về nhà đóng cửa, có tin đồn trạm phòng dịch sắp tới phun thuốc, nhốt kỹ chó mèo đừng để bị thuốc phun chết...
Khung cảnh vô cùng thú vị, Soái Lãng cũng gia nhập đội ngũ sờ người, ông chú trung niên bị sờ không ít, chỉ không sờ được Đoan Mộc Giới Bình.
……………… ……………. ………….
“Mục tiêu đi về phía bắc, đội một, khóa chặt.”
“Ngõ Đông Nông Nghiệp, tiến vào ngõ, hướng tây, bây giờ chuyển sang hướng bắc.”
“Tổ ba tổ bố chặn đường Như Ý, ép mục tiêu rẽ vào đường vành đai.”
“Nhận lệnh... Chúng tôi đang tới khu vực chỉ định.”
“Tổ sáu lập chốt phía nam đường vành đai...”
Thẩm Tử Ngang kích động cùng khẩn trương chỉ huy, tranh thủ xem giờ, từ trung đội cảnh sát giao thông gần nhất tới Tiểu Lãng đề chỉ mất 9 phút, thời gian bố trí lực lược ngoại vi không nhiều.
Chiếc xe Volkswagen màu đen kia tựa như bóng ma phóng xuyên qua khu vực thành phố đã hơn 20 phút, trở thành cơn ác mộng của trung tâm chỉ huy giao thông, vượt tốc độ cho phép, vượt đèn đỏ, lạng lách, khiến xảy ra mấy sự cố va chạm lớn nhỏ, động tĩnh lớn tới mức cả thường ủy thành phố cũng biết.
“Đội trưởng Vương, theo ước lượng của anh tốc độ cỗ xe chạy trốn này là bao nhiêu?” Thẩm Tử Ngang hỏi đội trưởng cảnh sát giao thông, chiếc xe kia đã bỏ truy binh một khoảng kha khá rồi.
Đội trưởng Vương đưa ra con số đại khái: “Thấp nhất phải 70, không quá 100 km/h, Thẩm cảnh đốc, chúng tôi chịu thôi, hắn có thể bất chấp thiệt hại còn chúng ta không dám.”
Tất nhiên không dám, chiếc xe kia lao lên vỉa hè, đi mấy chục mét làm người đi đường một phen hoảng hồn.
Thẩm Tử Ngang đột nhiên sực tỉnh quay đầu sang Trịnh Quan Quần đang nhéo cằm: “ Thầy, thầy xem thế này có phải là có vấn đề không? Lúc xông qua chốt chặn, người của ta báo trong xe chỉ có một người, thực sự là chỉ có một người hay là còn người nữa trốn trong xe? Nếu chỉ có một người thì lạ quá, đâu có thông tin gì Đoan Mộc Giới Bình là cao thủ đua xe đâu? Đặc cảnh của chúng ta cũng không lợi hại như thế.”
Đội trưởng Vương nghe vậy cũng nhận ra: “Đây là tuyến đường được lựa chọn từ trước, Thẩm cảnh đốc anh xem, đường hắn đi qua trừ đại lộ Trung Châu đều là con đường mới, rộng rãi, ít tắc đường, nên mới thoải mái tăng tốc như vậy.”
“Không ổn rồi, cậu lại đây một chút.” Trịnh Quan Quần vẫy tay gọi Thẩm Tử Ngang nói nhỏ: “Nếu nói trong lúc hoảng loạn bỏ trốn hắn chạy vòng quanh thì không thể nào chạy toàn vào đường giao thông thuận lợi như thế, nếu lập kế hoạch trước lại không thể chạy vòng vèo như vậy... Liệu chúng ta có phải bị lừa rồi không?”