Q2 - Chương: 330 Thập diện mai phục, tứ diện Sở ca. (2)
“Em, em cũng sợ là như thế...” Thẩm Tử Ngang qua nửa tiếng truy đuổi cũng bớt phấn khích, bình tĩnh suy xét vấn đề thì khả năng bị lừa không phải không có, hạ thấp giọng: “ Thầy, thế thì phiền to, mọi lực lượng đã bị cuốn vào đây, ở Tiểu Lãng Đề chỉ còn lại đồn công an, có mười mấy người thôi, nếu hắn không có trong xe thì lúc này thành công dụ chúng ta...”
“Ài, tại tôi, sao lúc đấy không bình tĩnh mà nghĩ, Lão Soái đã nhắc nhở rồi.” Trịnh Quan Quần vỗ trán hối hận không thôi.
Thẩm Tử Ngang an ủi: “ Thầy, dù thế nào chúng ta cũng đã bắt được Từ Phượng Phi, chuyện khẩn cấp khi đó là bắt giữ kẻ nổ súng bỏ trốn, chúng ta không hề sai. Khi đó không phải em không cân nhắc tới kiến nghị của đội trưởng Soái, nhưng mà với số lượng ngõ ngách đó, chúng ta không thể bố trí bắt người, hơn nữa chắc gì hắn đã chạy lối đó.”
“Không đúng! Không đúng!”
“Không đúng chỗ nào ạ?”
“Từ Phượng Phi đi mua đồ ăn sáng mà bên cạnh còn có hai vệ sĩ ngầm bảo vệ, nếu trong xe không phải là Đoan Mộc Giới Bình thì nhất định là người hắn dẫn theo, nhưng chắc chắn hắn không chỉ có một mình. Vừa rồi đội trưởng Vương nói đây là tuyến đường chọn trước, đã chọn cả tuyến đường đánh lạc hướng thì chắc chắn tuyến đường bỏ trốn thực sự cũng phải chọn rồi... Bản đồ, bản đồ đâu...” Trịnh Quan Quần giật lấy bản đồ, tay di theo tuyến đường chiếc xe kia, loại trừ một số phương hướng bỏ trốn khả năng trùng khớp với cảnh sát bố trí bao vậy, vậy nơi lực lượng mỏng nhất... Ông vỗ một cái lên bản đồ: “ Nơi này, khu khai phát, ở đây mà có người tiếp ứng, hắn sẽ mau chóng thoát khỏi vòng vây.. Tối đa chỉ mất nửa tiếng thôi …”
Có phát hiện rồi, khả năng rất cao, nhưng không ai vui nổi, Thẩm Tử Ngang cẩn thận nói: “Thầy... Giờ đã quá nửa tiếng rồi.”
Lão Trịnh xem đồng hồ, lại liên tục vỗ trán hối hận, nhưng hối cũng đã muộn.
Thẩm Tử Ngang hành động nhanh, điều hai đội đặc cảnh trên đường chuyển hướng, biện pháp mất bò mới lo làm chuồng này rốt cuộc hiệu quả thế nào cũng không rõ.
“Tổ sáu báo cáo, tổ sáu báo cáo, mục tiêu vào khu nhà máy Trịnh Khí.”
Báo cáo lại tới, giám sát chưa được lắp đặt ở khu nhà máy này, tức thì mục tiêu truy lùng biến mất, Thẩm Tử Ngang cầm bộ đàm hô gấp: “Liên hệ bảo vệ khu nhà máy, đóng lối ra...”
Loạn rồi, trên màn mục tiêu đã biến mất, nhưng có thể thấy lực lượng cảnh sát truy bắt đã rối loạn, trên màn hình thấy được quá nửa số xe cảnh sát tụ vào một chỗ, hành động quá bất ngờ, cho nên tổ chuyên án và đặc cảnh chưa thể tạo thành tổ chức chỉ huy thống nhất... Trịnh Quan Quần thở dài, từ lúc ông ta kích động ở Tiểu Lãng Đề cho tới giờ, tất cả đều trong dự tính của Đoan Mộc Giới Bình.
Ông rời khỏi sở chỉ huy giao thông, ra hành lang gọi điện cho Soái Thế Tài.
Không liên lạc được... Trịnh Quan Quần bần thần cúp máy, e rằng sự hợp tác thân mật giữa hai người từ giờ không còn nữa, không chừng vị đồng chí già kia đã bất mãn với mình.
Muộn rồi, tất cả muộn rồi.... Trịnh Quan Quần đưa ra kết luận cho cuộc truy bắt hôm nay.
……………. …………….
“Chẳng lẽ muộn rồi?” Soái Lãng dẫn đội ngũ của mình đi khắp một vòng mà không tìm được manh mối gì, bắt đầu hoài nghi phán đoán vĩ đại của mình, bản thân xác định không nổi, quay sang hỏi: “Cha, chẳng lẽ muộn rồi?”
“Chưa muộn cũng đủ tệ rồi, con xem con gọi tới toàn loại người gì thế kia.” Lão Soái mặt hàm hầm mắng con trai, ở đầu ngõ Ngọc Đường, có mấy tên không kiếm được nam nhân trung niên để sờ nữa, buồn chán mua mấy chái rượu trắng, loại nặng đô đứng uống, cười hô hố với nhau, chướng mắt vô cùng.
Soái Lãng nhìn cũng ngượng ngùng: “Biết làm sao được ạ, đám huynh đệ này tính kỷ luật có hơi kém một chút.”
“Họ là ai?” Soái Thế Tài lặp lại câu hỏi.
Soái Lãng biết vài nhân vật chuyên nghiệp mà Lão Hoàng và La Thiếu Cương mời tới gài bên trong đám đông không qua mắt được cha mình, hết cách vài việc người bình thường không dám làm giữa ban ngày ban mặt, cười nịnh: “ Dân thất nghiệp ấy mà cha, mời một lần 200, gãy chân gãy tay trả 2000 - 5000, phí thuốc men chưa tính, được cái dễ sai bảo, bỏ tiền ra, bảo làm gì làm nấy.”
Lão Soái chỉ biết thở dài, lục túi áo, Soái Lãng tưởng cha mình muốn hút thuốc, vội vàng đưa thuốc lá tới, không ngờ ông không cần, lấy di động ra, màn hình rơi tới nát rồi, hỏng mất rồi. Vốn dùng mấy cái di động cũ không tới mức đễ hỏng thế này, nhưng mà ông không muốn lạc hậu với người vợ trẻ, nên học cách dùng cái smartphone này, hay thì hay thật, nhưng dễ hỏng quá, lẩm bẩm: “ Không biết bên kia truy bắt thế nào rồi.”
“Còn thế nào nữa ạ, bắt được thì cũng là mấy thằng tiểu lâu la thôi.”
“Đưa điện thoại cho cha.”
Soái Lãng lấy di động nhưng cảnh cáo: “Cha nghĩ cho kỹ, bây giờ chưa ai biết cha con mình làm cái gì, cha báo cáo lên, bắt được còn dễ ăn nói, không bắt được cả hai cha con mình thành trò hề.”
Soái Thế Tài ngớ ra, cuối cùng xua tay: “Bỏ đi, bỏ đi... Cha chẳng sợ mất mặt, chỉ sợ tổ chuyên án biết con trai mình tổ chức một đội biệt động lớn thế này, lúc đó cha chẳng biết phải ăn nói thế nào.”
Soái Lãng cười hăng hắc, bênh vực đám anh em: “Cha đừng coi thường những người này, ở Trung Châu bọn họ có thể coi là thế lực thứ ba tương đương với cảnh sát, tác dụng lớn lắm.”
“Ồ, thế à? Sao cha chưa bao giờ nghe thấy nhỉ?” Soái Thế Tài giễu cợt.
“Phải thôi cha ơi, lợn húc về phía trước, gà chạy về đằng sau, con người sống trên đời ai có đạo tồn tại riêng, những người này thực ra thường được ông chủ lớn thuê. Ví dụ ông chủ địa ốc thuê đẩy giá, ví dụ người nhà bệnh nhân gặp nạn thuê làm lớn chuyện, ví dụ bên giải tỏa thuê đánh nhau, đều nhờ họ cả... Không cái có câu thứ tồn tại là có tính hợp lý sao ạ, cho nên con thuê họ làm việc cũng không phạm pháp.” Soái Lãng hùng hồn từ khi được lão già kia giác ngộ cho con đường nhân vật nhỏ cũng làm được việc lớn, đạo hạnh trong việc này phát huy càng lúc càng cao.
“Coi như cha chưa thấy, sau này cũng đừng để cha thấy.” Soái Thế Tài bất đắc dĩ nói.
“Hi hì, được ạ, đảm bảo cha không nhìn thấy nữa đâu.” Soái Lãng cười nịnh, người khó tính như cha nói được câu này không dễ.
Soái Thế Tài vẫn còn bực tức: “Hừ, cha thấy tiền tổ chức triển lãm kim thạch đã đủ mệt, lại thêm mấy chuyện này, con phá đi, phá hết sạch tiền thì cha yên tâm.”