Q2 - Chương 331 Thập diện mai phục, tứ diện Sở ca. (3)
“Ài, chuyện làm ăn cha chẳng hiểu đâu, tiền triển lãm con sớm kiếm lại rồi, còn lãi nữa cơ, lần này coi như là tiêu tiền của người khác... Thực ra con làm vậy cũng là nghĩ cho cha thôi, cha nghĩ xem nếu thực sự bắt được Đoan Mộc Giới Bình, sự nghiệp của cha sẽ đạt tới đỉnh cao không gì sảnh bằng rồi, cha thành truyền kỳ, ngẩng cao đầu rời cương vị, yên tâm dưỡng lão....” Soái Lãng khởi động xe, kiếm động cơ tiêu tiền.
Mặc dù Lão Soái không tán đồng, cười mắng con trai vài câu, song thực sự cũng ôm hi vọng vào cách này.
Dù sao hiếm một lần cha con đồng lòng như thế, nếu có kết quả tốt, ông thực sự thỏa mãn rồi, kể cả sự nghiệp lẫn nhân sinh.
Lòng bất giác nghĩ tới Đoan Mộc Giới Bình, tên đó lúc này rốt cuộc đang có tâm trạng thế nào, có biết đối diện với hắn chẳng phải là lực lượng cảnh sát, mà lực lượng, ông chẳng biết gọi tên là gì.
Đối diện với đối thủ hoàn toàn không lường tới được … rất có khả năng tên lừa đảo truyền kỳ đó sẽ lật thuyền trong mương, còn là cái mương rất thối.
Sâu thẳm, chỗ sáng chỗ tối, mặt tường loang lổ, Đoan Mộc Giới Bình thong thả đi trong ngõ, dọc đường thuận lợi, khi tới ngõ Tường Hòa nghe thấy tiếng còi thê lương của cảnh sát, cách chỉ có mười mấy mét. Đối với hắn mà nói, không hề giống uy hiếp, mà giống thỏa mãn khác thường, thỏa mát vì vượt qua được pháp luật và vượt được bao vây.
Mỗi lần như thế sinh ra cảm giác ưu việt về trí tuệ, hắn mỉm cười tiếp tục bước đi, từ đây tới đường nghênh tân của khu khai phát chỉ hai, ba km nữa thôi. Trong ký ức có hai mấy lối ra, trong khi đại đa số lực lượng cảnh sát đã đuổi theo chiếc xe kia rồi.
Đối với con mồi ném ra, Đoan Mộc Giới Bình chỉ nghĩ thoáng qua, thậm chí đối với việc Từ Phượng Phi vĩnh viễn không trở về thì hắn cũng không nghĩ nhiều, hai người chẳng qua là lợi dụng nhau mà thôi. Điều không ngờ là quan hệ lợi dụng kéo dài lâu thế, không ai nhắc tới chuyện lập gia đình, đó là từ xấu hổ, vì đều biết cuộc sống của mình sống nay chết mai, tai tới lúc đó cũng chỉ có thể tự cầu phúc thôi.
Bước chân vũng vàng, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời dài hẹp trên đầu, cách mục tiêu ngày một gần, trong lòng hưng phấn thêm vài phần, không nghĩ khi vào ngõ mấy chục mét, hai bên tường dán đầy ảnh, mắt lướt qua.... Mới đầu hắn không để ý, sau đó giật mình, nghiêng đầu nhìn mấy giây, đó là mình, vô thức sờ lên cái râu giả, tuy ngụy trang trùng trùng vẫn làm hắn kinh sợ.
Đi nhanh hơn, song ám ảnh trong lòng càng lớn, cứ nơi hắn đi qua đều dán hình của hắn, không phải loại hình đen trắng hay thấy trên lệnh truy nã, mà trừ ảnh khuôn mặt còn có đủ loại tạo hình, áo xanh với quần hồng, không thì sơ mi hoa với quần ngố. Đoan Mộc Giới Bình không khỏi nhớ tới câu nói cổ, hồng phối với xanh, chằng phường lưu manh cũng lũ côn đồ.
Mỉa mai?
Tức thì Đoan Mộc Giới Bình thở ra một hơi dài, bị chọc giận rồi, có chút co giật, lại đi thêm một đoạn, thấy bức ảnh ghê tởm hơn, ảnh mặc đồ lót nữ, trông như hoạt hình, nhưng hắn nhật ra mình, giận tới xé toạc bức ảnh. Lại đi thêm vài bước thì thấy hình mình để đầu một mất một còn, hơi nóng bốc lên đầu, hai mắt tối sầm, suýt ngã.
Trong ký ức cha cũng bị người ta trói đem đi giễu phố thị chúng thế này, đó là chuyện hắn không muốn nghĩ tới nhất, nhưng hôm nay bị người ta khơi lại vết thương cũ đau đớn nhất. Đoan Mộc Giới Bình thở hồng hộc, mắt tóe hung quang, miễn cưỡng đứng dậy, miệng lẩm bẩm: “ Âm mưu, đây là một âm mưu.”
Lúc không ngờ nhất lại gặp phải chuyện không muốn nhất.
Cái ngõ sâu đã không còn yên tĩnh như mọi ngày nữa, mà là sự yên tĩnh quỷ dị, tĩnh tới không một tiếng người, chỉ có tiếng còi xe cảnh sát, trời đất như biến thành lao tù, giam chặt hắn bên trong. Giống như hồi nhỏ nhìn cha mẹ lâm nạn, mình bị kẹp trong đám đông, gọi trời không thấu, gọi đất không thưa.
"Đây là con đường không lối về, cậu có muốn gia nhập không?"
Cố Thanh Trì nói câu đó, hắn vĩnh viễn không quên được.
"Đoan Mộc Giới Bình, phía trước hết đường rồi chỉ có đường xuống suối vàng thôi."
Ánh mắt đầy thâm ý của Vương Tu Nhượng trước khi chết hiện lên, Đoan Mộc Giới Bình hoảng loạn nhìn quanh, xua đuổi thứ âm hồn bất tán đó.
"Bình Nhi, nếu cha không ra được, con và mẹ phải sống cho tốt... Con đường của con còn dài."
Lời dặn dò của cha vẫn vang vọng.
Tích tắc mấy chục năm ký ức ùa về, Đoan Mộc Giới Bình run rẩy, hắn gầm gừ khe khẽ trong cổ họng, tựa hồ toàn bộ bệnh tật trong người đang phát tát, hắn nghiến răng rít nhỏ, đi thật nhanh. Nơi an toàn giờ kinh khủng hơn địa ngục, hắn không muốn ở lại đây, dù chỉ là thêm một tích tắc. Vừa chạy vừa xé toạc ảnh trên tường, tới ngõ Hồng Động, ý đồ từ ngõ ngắn nhất ra đường.
Hả, không có ánh sáng, Đoan Mộc Giới Bình chạy mỗi lúc một gần, cách vài mét mới phát hiện ra ngõ bị bịt rồi, hai lớp, một là thùng nước ngọt, một là thùng bột đá. Hắn đẩy thử không được, hơn nữa nhìn qua khe còn thấy có người đang dựa lưng hút thuốc.
“Âm mưu, đây là một âm mưu.”
Đoan Mộc Giới Bình trở nên khẩn trương mất bình tĩnh, muốn vây mình trong ngõ à? Cảnh sát sao? Không giống... Vậy là ai chứ? Hắn không biết, có điều hắn biết, nếu bị vây khốn, nguy hiểm sớm muộn cũng tới, chỉ vài giây hắn đưa ra lựa chọn chính xác, không kinh động người ngoài, lén lút rút vào trong ngõ, chạy thục mạng.
“Âm mưu, đây là một âm mưu.”
Vài phút sau lại bị chặn ở ngõ Vườn Quả, loại ngõ hai người đi này là an toàn nhất, giờ bị bịt kín rồi. Dùng sức một người không biết tốn bao lâu mới phá được bức tường này, mà lại còn kinh động người ngoài, vì thế hắn lại lui về.
Tới lần thứ ba, thứ tư... Liên tiếp bị chặn đường, dần dần cảm giác bất an lan tỏa khắp trong lòng, hắn không khỏi sinh ra ý nghĩ, tiến hay lui?
Sau lưng vẫn vang vọng tiếng còi cảnh sát, cảm giác càng lúc càng gấp gáp, xe càng lúc càng gần... Đoan Mộc Giới Bình điều chỉnh lại tâm thái, nhớ lại lần đầu tiên mình vượt trạm kiểm tra, mình là người thế hệ trước, mười mấy năm không về Trung Châu, người quen nhận ra e là còn khó, huống gì đã hóa trang, dù có cảnh sát chặn đường vẫn qua được.
Sợ gì chứ, không ai nhận ra mình, mình là hồng phong, là nhân viên công tác của tổ dân phố.
Đoan Mộc Giới Bình hạ quyết tâm, ám thị tâm lý vừa xuất hiện liền bị mấy bức ảnh chướng mắt phá hỏng, hắn tức tối xé toạc, đi nhanh hơn, dứt khoát chọn cái ngõ rộng xe hơi đi qua được xem chúng lấy gì chặn, ngõ Khai Nguyên.