← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 332 Không qua vinh nhục, đâu biết hạnh phúc. (1)

100 mét, bước chân Đoan Mộc Giới Bình chậm lại, mồ hôi bất giác túa ra, người đi đường rất hiếm, cứ như bị người ta hút thành chân không, làm người ta căng thẳng vô cớ.

50 mét, Đoan Mộc Giới Bình dừng lại, lấy cái giấy ăn lau mồ hôi, tiếp tục đi, càng gần lối ra, tâm lý trui rèn qua bao năm càng ổn định. Khi nhìn thấy đầu ngõ không có xe cảnh sát, chỉ có vài tên thanh niên lưu manh uống rượu, lòng yên tâm.

Ba mươi mét, an toàn; hai mươi mét, mười mấy mét... Mấy thanh niên đột nhiên nhìn hắn chằm chằm như nhìn thấy mỹ nữ tuyệt sắc, Đoan Mộc Giới Bình hoảng, cảnh sát thường phục?

Không giống? Hắn vừa đi vừa nghĩ, chắc chắn là không phải, chỉ có bọn lưu manh mới có kiểu liếc xéo người ta rất tà như thế, mình là viên chức nhỏ, phải sợ hãi né tránh chúng. Cách vài bước chân thôi là tới đường Tân Nhai rồi, xe của vệ sĩ tiếp ứng ở đó.

Không ngờ đột biến xảy ra, một nam tử bước tới chắn đường, hung dữ hô: “ Đứng lại, Đoan Mộc Giới Bình, mày hóa thành tro tao cũng nhận ra, xem mày chạy đâu.”

Tức thì Đoan Mộc Giới Bình như bị sét đánh, nhưng tâm lý vặn vẹo của hắn có tác dụng, thuận miệng nói: “Nhầm người rồi, tôi là Hồng Phong, làm ở tổ dân phố.”

Khí thế hùng hổ của tên kia tan ngay, quay đầu mắng: “Xem đi, đéo mẹ nó lại không phải.”

Mấy tên lưu manh kia cười hăng hắc, Đoan Mộc Giới Bình không muốn ở lại lâu, đi vòng né tránh, giống như người bình thường không muốn nhiều chuyện, không ngờ có một tên rảnh háng đặt tay lên vai Đoan Mộc Giới Bình: “ Chưa sờ mà, Ngưu ca nói rồi, không sờ không cho qua... Á...”

Nói rồi thuận tay giật một cái, chỉ thấy trong tay là tóc giả, cả đám kéo tới, kéo áo, giật kính, cướp cặp, xoa mặt, chớp mắt lột bảy tám phần, một viên chức rụt rè biến thành trung niên nam tử tóc ngắn, không râu, mặt phổ thông. Tên giật tóc gào lên: “ Oa, tao phát tài rồi, tao phát tài rồi, lão chính là... Ặc...”

Vừa hô một cái đã như bị người ta bóp cổ, Đoan Mộc Giới Bình bạo phát rồi, đầu húc một cái, người trước mặt ngã xuống, tiếp đó là quyền, khuỷu, gối, chân đồng thời phát động. Tên kéo áo bị trúng hạ bộ, tên cầm cặp bị trúng ức, tên giật râu bị chặt cổ, bốn tên hoặc nằm hoặc ngồi mất sức chiến đấu.

Đoan Mộc Giới Bình không để ý cướp đồ, chạy vội, người ở phía sau ra sức hét: “ Đoan Mộc Giới Bình ở đây, nhanh lên các huynh đệ...”

Vừa nói vừa rút pháo hoa, bật lửa đốt, uỷnh một cái bay lên trời, đó là tín hiệu giao hẹn, tức thì người gác ở mấy ngõ gần đó kéo cả tới, bất kể có nhìn thấy không đều theo lại dặn hô hào: “Bắt lấy hắn, bắt lấy hắn.”

Tiếng hô ngày càng lớn, cùng lúc đó mấy chục cái loa phóng thanh vang lên: “ Đoan Mộc Giới Bình, mày không chạy thoát được đâu.... Đoan Mộc Giới Bình, mày không chạy thoát được đâu...”

Thanh thế càng lúc càng lớn, giống như có hàng trăm hàng nghìn người đang hô, tựa như tất cả người bốn phương thành kẻ địch, tựa như trời đất thành lao tù.

Đoan Mộc Giới Bình thành con thú cùng đường, tình thế nguy ngập bất ngờ làm hắn không hiểu ra sao, chẳng kịp suy nghĩ cứ vậy chạy và chạy, bất thình lình có thứ đen xì thò ra, Đoan Mộc Giới Bình không phanh kịp đưa chân đá, không ngờ gáy đau nhỏi, mắt tối sầm, ngã xuống.

Nơi hắn ngã xuống Đại Ngưu cười hềnh hệch, tay cầm viên gạch đen xì, hô hô hô, hôm nay trúng mánh rồi, ai ngờ nhạt mồm đi mua điếu thuốc lá mà vớ bở.

Kẻ thông minh nhất, rơi vào tay tên ngốc nhất.

..................................................

Soái Lãng phải nói là chạy rất nhanh, đợi tới hiện trường thì đã có mấy chục người tụ tập, tranh cãi ầm ĩ.

“Tao là người đầu tiên đi ra chặn hắn lại.”

“Mẹ mày chứ mày suýt để hắn thoát thì có, hô một câu đã để hắn đi mất, tao mới là người giật tóc hắn đây này.”

“Mày thì hơn mẹ gì ai, bị hắn húc cho ngã luôn, không có tao bắt pháo hiệu thì hắn thoát rồi.”

Giao hẹn là ai phát hiện ra được 50.000 cả đám tranh cãi quyết liệt, Soái Lãng bực mình quát: “Trước tiên kiểm tra rồi mới trả tiền, bọn mày tự chia nhau.”

Câu này có tác dụng ngay, đám đông tách ra, Soái Lãng đợi cha tới, chỉ thấy một người bị đánh ngất nắm đó, Lão Soái đang thở dốc đã quát: “Ai đánh?”

Tất cả mấy chục cánh tay chỉ vào cái mặt thộn của Đại Ngưu, Đại Ngưu cười ngu nói: “Hắn muốn chạy, cháu cho hắn một viên gạch gục luôn.”

“Đánh chết hắn thì sao hả? Cái thằng này, chẳng biết nặng nhẹ gì hết, lúc nào cũng thế.” Soái Thế Tài vừa mắng vừa quỳ xuống bắt mạch, may mà mạch vẫn còn.

Đại Ngưu tự tin nói: “ Không sao đâu chú Soái, nghiệp vụ của cháu thuần thục lắm, tuyệt đối đập không chết, kiếm chai nước khoáng rưới lên mặt lát nữa sẽ tỉnh.”

Có đúng người không nhỉ, cả đám chỉ biết dọa dẫm sau đó là sờ mó người thôi, chẳng biết mình bắt ai, có đúng không, nín thở chờ đợi.

Soái Thế Tài lúc này tỏ ra thận trọng, xoay mặt xem, hình như giống, tên này đặc điểm nhận dạng không rõ ràng. Soái Lãng thì sớm mò toàn thân rồi, lấy ví tiền trước, hai hàng thẻ ngân hàng, khả năng đúng rồi, mò tiếp phát nữa, sau đó cười rú lên như cú đêm, kinh dị vạn phần, giơ lên một thứ khiến Soái Thế Tài thở phào.

Anh Diệu Thiên bản gốc.

Thật rồi.

Khi tổ Tục Binh phóng như điên tới nhà máy Trịnh Khí thì nơi này đã sôi sùng sục rồi... Nhà máy lớn mấy nghìn công nhân, mấy trăm gian nhà xưởng, trong nhà xưởng bốc lên đóm lửa, đường từ cổng chính tới nhà xưởng bị xe cảnh sát và cảnh sát lấp kín. Dù là thế cũng có mấy trăm công nhân và người nhà tò mò tụ tập bên ngoài tuyến cảnh giới chỉ chỉ trỏ trỏ bàn tán xôn xao.

Cỗ xe bị truy đuổi đỗ nghiêng bên đường, thân xe có mấy chục vết va chạm, nắp trước xe bốc khói, đám đông bình phẩm: Nhìn đi, xe trong nước sản xuất đúng là vứt đi.

Chen vào đám đông, tới nơi chỉ huy hiện trường, đó là người đội đặc cảnh, Tục Binh đang định nói ý đồ của tổ chuyên án, đột nhiên trong bộ đàm hô lên, tìm thấy nghi phạm. Tức thì đám đông kích động, phía trước truy bắt, phía sau bao vây, Tục Binh theo đại đội trưởng đặc cảnh, tới ngoài một gian nhà xưởng, đó là xưởng sơn, nghe báo cáo nghi phạm chỉ có một mình, đại đội trưởng phất tay, 18 đặc cảnh từ ba phương hướng xông vào.

“Không được nhúc nhích... Giơ tay lên...”

“Nằm xuống...”

Trong bộ đàm truyền ra tiếng la hét trấn áp, không hề xuất hiện cảnh đấu súng như trong phim, chớp mắt đặc cảnh đã khống chế nghi phạm bị chùm đầu đi ra, nhét vào trong xe thùng. Giám đốc nhà máy và bảo vệ chạy tới rối rít cám ơn, nghe nói bắt sống, hiện trường reo hò vang dội, vất vả lắm Tục Binh mới có cơ hội tới nói: “ Đội trưởng Tiết, đây là trọng phạm do tổ chuyên án tỉnh truy bắt, tạm thời giao chúng tôi tiếp quản, được không?”