Q3 - Chương: 017 Người thì đã chết, vụ án vẫn còn. (2)
“Lần trước anh cố ý rời khỏi tổ chuyên án với lý do bị thương, ngay cả trình tự kết án cũng không tham gia, vốn tôi cho rằng anh thanh cao đức sáng. Nhưng mà nhìn vào những sự việc xảy ra thời gian qua, sao tôi có cảm giác anh có dụng tâm khác.” Lão Trình nửa đùa nửa thật nói, thành công nhưng chưa thu được thành quả, ông bị viện kiểm sát và đốc sát tra mấy ngày, mất mặt lớn.
Soái Thế Tài bình thản đáp: “Xử trưởng Trình, anh vì khao khát lập công và thắng lợi làm mê muội rồi, chúng ta đều biết Đoan Mộc Giới Bình có khuynh hướng chống đối xã hội, trả thù xã hội, anh cho rằng hắn có ngoan ngoãn khai ra vấn đề không? Bởi thế hắn phối hợp khai ra hành vi phạm tội của mình, anh không thấy có vấn đề à?”
Trịnh Quan Quần cau mày: “Có vấn đề gì? Đều là án cũ đã kết án, hắn chạy không thoát.”
“Hắn chẳng chuẩn bị chạy, hắn là tên lừa đảo ẩn mình rất sâu, lời khai cuối cùng của hắn không phải là nhận tội với pháp luật, mà là lời khẳng định với thành tựu huy hoàng cả đời của hắn.”
“Đường lối suy nghĩ của hắn khác người thường, hắn sẽ khiến cảnh sát có được niềm vui lớn, sau đó bị kẹt lại ở vấn đề quan trọng, sau đó ngồi cười chúng ta. Có điều tôi không ngờ tới hắn lại kết liễu bản thân vào lúc không có khả năng nhất, anh nghĩ xem tổng kết lại chúng ta chẳng thu được gì, lại thêm một mớ rắc rối.” Soái Thế Tài lắc đầu, kẻ đó tới chết vẫn là tên lừa đảo.
Trịnh Quan Quần ngớ ra, nhớ lại cuộc nói chuyện của Đoan Mộc Giới Bình và Soái Lãng, ai nghe cũng nghĩ hắn tỉnh ngộ rồi, hối hận rồi, kết quả không, hắn mượn đó thiết kế vụ lừa đảo tiếp theo.
Hai người đi vào trong vòng cảnh giới, Lão Soái nhìn sắc mặt Lão Trịnh không tốt, cẩn thận hỏi: “Xử trưởng Trình, các đồng chí khác trong tổ chuyên án vẫn ổn chứ?”
“Không sao, chỉ là bị thẩm tra nên tức giận, hai chuyên gia thẩm vấn mới gọi là xui xẻo, chỉ tham gia có hai tuần chưa được công đã lĩnh về một cái xử phạt. Đoan Mộc Giới Bình mỗi ngày xin giấy bút viết tài liệu tự bạch, chúng tôi phòng ngày phòng đêm, ai ngờ hắn tự bạch thật, khiến cảnh giác hạ xuống, đến khi hắn tự sát mới phát hiện trong số giấy tờ đó hắn gài vào một lá thư tuyệt mệnh, nói không chịu được thẩm vấn viên và người trông coi lăng nhục... Chỉ bằng vào một câu đó viện kiểm sát không bỏ qua cho bất kỳ ai dính líu.”
“Ài, còn tổ chuyên án gì nữa, rút rồi, tôi liều cái mặt già này để làm nốt công tác kết thúc. Phải rồi Lão Soái, hôm nay gọi anh tới hiện trường là có việc muốn hỏi.” Trịnh Quan Quần nhìn Lão Soái thong thả bước theo sau: “Anh thấy hành động cuối cùng của Đoan Mộc Giới Bình ra sao?”
“Hành động gì?”
“Thì gặp thằng con khốn kiếp của anh đó.”
“Thằng nhóc thối đó nhiều ngày không về nhà rồi, sao vậy? Có vấn đề à?”
“Tôi không nói rõ được, nhưng tôi có một loại cảm giác, cảm giác Đoan Mộc Giới Bình muốn gặp Soái Lãng tự như gửi gắm gì vậy, nhưng tôi không nhìn ra.”
“Ý anh là gì?” Lão Soái giật mình.
“Anh biết còn cố hỏi đấy à, rõ ràng là khối tài sản cực lớn của Đoan Mộc Giới Bình, tới giờ vẫn chưa rõ tung tích.” Lão Trịnh trầm giọng nói.
Soái Thế Tài không nói một lời lập tức quay đầu đi ngay.
Lão Trịnh vội vàng đuổi theo kéo lại, cười nịnh: “Đừng giận Lão Soái, chúng ta là người cùng chiến hào mà, tôi chỉ hoài nghi thôi... Không phải tôi nói khả năng sao? Anh thái độ gì thế, ít gì tôi cũng là xử trưởng Trình, anh dám không nể mặt tôi, tôi lên mặt cho anh xem.”
“Vô duyên vô cớ hoài nghi chỉ khiến việc càng tệ, anh nghĩ Đoan Mộc Giới Bình đem gia sản ích góp cả đời cho người không liên quan, lại là người hại hắn vào tù à?” Soái Thế Tài tức giận chất vấn.
“Vấn đề là ở đó, Đoan Mộc Giới Bình bị bắt là vấn đề đột phát, dưới tình huống đó hắn không thể xử lý số tài sản ẩn giấu. Mà vào trại giam rồi trừ nhân viên phá án, hắn chỉ gặp cha con anh, nếu không phải là con anh, vậy là anh rồi.” Trịnh Quan Quần tựa như nói đùa.
Nhưng Soái Thế Tài hiểu, chuyện liên quan tới số tiền khổng lồ như thế, dù có đùa cũng có thể đùa chết người, cố nén giận xuống: “Ổ vậy xử trưởng Trình, theo như tính toán của tổ chuyên án, số tiền hắn che giấu phải một tỉ thậm chí hơn nữa, giả sử đã chuyển cho cha con chúng tôi, có thể làm một cách âm thầm lặng lẽ không ai biết à?”
“Không thể.”
“Thế không phải xong rồi à, ai cầm số tiền đó thì đều vào trong hết, trừ khi có bản lĩnh của Đoan Mộc Giới Bình, nhưng Đoan Mộc Giới Bình không phải vài ba năm mới luyện ra được bản lĩnh ấy.”
“Ài, đúng thế, muốn lấy được phải có bản lĩnh tiêu hóa được hết. Có điều Lão Soái, lời không hay tôi nói trước nhé, cảnh cáo thằng con anh, có chuyện gì phải trao đổi với anh. Con người sống vài chục năm, đừng để đi sai một bước vạn kiếp bất phục, hiện giờ sở tỉnh chuyên môn điều mấy hảo thủ truy lùng, mục tiêu duy nhất là số tiền kia, đừng để nó cuốn vào.” Trịnh Quan Quần nghiêm mặt cảnh báo, rõ ràng vẫn mang hoài nghi trong lòng.
Lão Soái lãnh đạm đáp: “Con cái lớn không nghe lời cha mẹ, tương lai nó thành ra thế nào, tôi thực sự không con thiệp nữa. Nhưng tôi tin, nó là con tôi, nó không ngu xuẩn tới mức ngay cả tiền tang vật cũng nhét vào túi, rốt cuộc số tiền đó tồn tại hay không tồn tại, Đoan Mộc Giới Bình nói có 10 tỷ thì các anh cũng tin à? Đã biết đến chết hắn vẫn là kẻ lừa đảo, không quên hại người khác, vậy mà anh vẫn tin hắn.”
“Anh đừng khó chịu, dù tôi không tin cũng có người khác tin... Thôi vậy, dù sự thực là gì hãy để mọi thứ dần dần tan biến đi, vài tháng nữa thôi mọi người sẽ quên hắn, không ai chịu nổi dày vò này nữa rồi.” Trịnh Quan Quân nói thì nói thế lát sau không bỏ xuống được: “À Phải Soái Lãng đâu rồi?”
“Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi à?” Soái Thế Tài tức giận đi nhanh hơn.
Lão Trịnh ngớ người rồi vỗ trán, quên mất rồi, hôm nay là ngày hạ táng Đoan Mộc Giới Bình, vội vàng đuổi theo cười nịnh xin lỗi, loại chuyện này do ông ta mà ra, nói ra thì thực sự là có lỗi với cha con họ.