← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 018 Người thì đã chết, vụ án vẫn còn. (3)

Núi xanh xanh, nước mênh mông, men theo một mảnh rừng bia chi chít dựng theo sườn núi tìm đường mà lên sẽ thấy được toàn bộ khung cảnh khu vực này, nơi đây chính là khu nghĩa trang mới mở rộng của quốc mộ Bắc Mang, chính là Bắc Mang trong câu vè dân gian “sinh ở Tô Hàng, chết ở Bắc Mang”.

Hôm nay trời quang, nhưng vẫn lạnh căm căm, gió lùa bốn phía giống như tiếng gào thét lại như tiếng than khóc, còn may đây không phải là buổi tối, nếu không chẳng có ai dám ở lại. Hôm nay cũng không phải ngày cúng tế, thời tiết lại khắc nghiệt như thế nên chẳng ai đi thăm mộ, vậy mà trên đỉnh núi lại thấp thoáng bóng người, lại còn mơ hồ nghe thấy tiếng pháo nổ đì đùng truyền đi rất xa.

Người đốt pháo chính là Trình Quải, bánh pháo được buộc vào một cái gậy gỗ, tay hắn vươn ra rất dài mới châm lửa, một quả pháo không có mắt vẫn cứ bay về phía chân hắn, nổ đánh đùng làm hắn chửi bới xúi quẩy.

Vốn tới nơi này không cho phép đốt pháo, phải nói ngon nói ngọt mãi, rồi đút tiền cho quản lý mới có thể được vào, hơn nữa không được đốt dây pháo dài hơn 500 quả. Khói thuốc pháo chưa tan hết, Trình Quải đã ngồi bịch xuống bên mộ, cầm ngay chai rượu tu một ngụm.

Soái Lãng đang đốt tiền giấy cho một cước: “Rượu cho người chết uống, không phải cho mày uống.”

“Vậy mày gọi hắn ra uống vài ngụm cho tao xem.” Trình Quải nhét ngay tảng đá vào họng Soái Lãng.

Điền Viên và Bình Quả tới giúp đỡ ở bên cạnh phì cười, Soái Lãng cướp chai rượu đi, đội ngũ tang lễ này từ thôn Giới Hà huyện Loan Sơn dọc đường tới Trung Châu cãi vã không dứt, tổ chức cũng sai cái nọ nhầm cái kia liên hồi, công việc đáng lẽ chỉ một ngày là xong lại tốn những ba ngày, nhưng cuối cùng xem như cũng hoàn thành rồi.

Đúng vậy, bọn họ còn tới huyện Loan Sơn một chuyến, làn này Soái Lãng làm lớn, đưa mộ cha mẹ Đoan Mộc Giới Bình dời tới Mang Sơn, vốn Soái Lãng chỉ đồng ý chuyện của Đoan Mộc Giới Bình, nhưng sau đó được Thẩm Tử Ngang và Lão Trịnh luân phiên khuyên nhủ, dứt khoát đem cả nhà này quy tụ về một chỗ.

Bận rộn mấy ngày liền, trên đỉnh núi mọc lên hai ngôi mộ mới, chuyện đã xong mà mọi người vẫn đầy một bụng nghi hoặc, đặc biệt dời mộ mà còn có cảnh sát đi theo, làm đám huynh đệ khó hiểu. Mà khó hiểu nhất chính là Trình Quải ù ù cạc cạc bị Soái Lãng tóm cổ đi làm cu li, ròn rén tới gần bên Soái Lãng nghe y ngồi trước mộ lẩm bẩm.

“... Đừng trách tôi tự ý làm bừa đấy, thực ra cảnh sát cũng không phải là cặn bã hết, họ nói cũng đúng, không thể để cha mẹ anh lẻ loi cách mấy trăm km nhớ nhung con, đúng không? Anh cũng không cần để bụng, con cái có hư hỏng thế nào thì cha mẹ cũng không chê đâu...”

“Anh xem, tôi khốn kiếp cỡ nào, cha tôi có bỏ tôi đâu, tôi nghĩ chuyện anh làm, cha mẹ anh có linh thì sẽ thấy anh là đứa con đáng thương, về tình có thể tha thứ, họ sẽ tiếp nhận anh.... Giờ nghĩ lại, hôm đó tôi không nên đồng ý với anh, nếu không anh không chết … cơ mà cũng phục anh thật đấy, anh chơi cú cuối hơi bị được, làm bao nhiêu cảnh sát gặp tai vạ... Bảo tôi tự sát à, tôi chẳng có dũng khí đó, nhảy lầu sợ cao, treo cổ sợ đau, uống thuốc lại sợ khó chịu...”

Trịnh Quải nghe được bài văn tế tự tệ nhất trên đời cổ họng cười khùng khục.

Soái Lãng quay sang nhìn thấy cái đống thịt phá hỏng hết tâm tình, rít lên một chữ: “Xéo.”

“Mày làm sao thế, mấy ngày qua cứ lẩm bẩm nói chuyện với người chết, người ta có nghe được không? Nghe được có trả lời mày không? Nếu nghe thấy thì bảo hắn trả lời đi.” Trình Quải là kẻ theo chủ nghĩa vô thần tuyệt đối, thần thánh hắn còn chẳng nể mặt nói gì mỉa mai người chết, nhưng hắn sợ người sống, nói xong chuồn luôn tránh khỏi hành vi bạo lực của Soái Lãng.

Soái Lãng đã quái, hai cảnh sát mặc thường phục đi theo bọn họ càng quái, suốt dọc đường chẳng nói lời nào, thậm chí chẳng can thiệp, chỉ lặng lẽ quan sát toàn bộ việc làm của họ. Trình Quải châm thuốc lá mời: “Hai huynh đệ, tôi nói đã mấy ngày qua rồi, có phải là xong chuyện này là xong không... Mà đây rốt cuộc là chuyện gì thế, cảnh sát quản người sống đã đành, giờ còn quản người chết à?”

“Chúng tôi có nhiệm vụ tổ chức tang lễ.” Một người nói qua loa.

“Thế cũng không đúng, tôi chỉ thấy cậu ấy tất bật chạy trước chạy sau lo liệu chứ có thấy các anh làm cái gì đâu... À có, các anh đứng nhìn... Này không phải là cậu ấy lại phạm tội gì chứ?” Trình Quải chỉ chỉ Soái Lãng hỏi.

Hai viên cảnh sát quay đầu cang bên không để ý tới tên béo nữa, Trình Quải lại đi quấy rầy Bình Quả và Điền Viên, vẫn là cái câu không biết hắn hỏi bao lần: Này, ai chôn dưới đó thế?

Họ Đoan Mộc Giới Bình, chắc chắn không phải là thân thích của Soái Lãng, cha mẹ của hắn bao gồm mẹ kế của Soái Lãng đều còn sống, không lý do gì thần thần bí bí tổ chức tang lễ như thế. Thật khó hiểu, nếu không phải bây giờ trong túi Soái Lãng rất nhiều tiền, uy phong cực thịnh thì mọi người không chịu tới.

Càng làm người ta tò mò là, chưa bao giờ thấy Soái Lãng thận trọng, nghiêm túc như thế... Ví như lúc này còn dùng xẻng hành quân dọn dẹp đất đai xung quanh mộ, ngôi mộ đầu tiên là một đôi vợ chồng, nhưng ngôi một thứ hai tới cả tên cũng không có, thực sự không ai hiểu vấn đề trong đó.

Vấn đề á? Thực ra chẳng có gì, kẻ lừa đảo khắp thiên hạ, bây giờ chỉ còn lại hũ tro cốt thôi, Soái Lãng vỗ đống đất mới đắp, vẫn lẩm bẩm: “.... Đoan Mộc Giới Bình, tôi không có bản lĩnh phong thủy, nhưng mà lần này phải tiêu không ít tiền đấy, tôi theo lời anh nói, lập một tấm bia không tên, có thích hợp không, có đúng ý anh hay không thì anh cũng tạm chấp nhận đi. Giờ thế này cũng không tệ, cả đời vất vả, nhắm mắt yên thân... Cơ mà đừng mong tôi thường tới thăm anh, dù sao anh chẳng cô đơn, Thượng Ngân Hà đi sớm hơn anh, xuống đó mà cắn nhau đi...”

Đi quanh một một vòng, thấy mọi thứ đâu vào đấy, tới khi đến trước tấm bia mộ trống không, Soái Lãng cảm giác nhìn không giống có người nằm dưới đó, nhìn giống mấy cái mộ đặt trước vậy, như vậy là không ổn, hô: “Đưa bút đây.”

Điền Viên móc túi lấy ra cái bút thường dùng ghi sổ sách đưa tới. Soái Lãng hết sức trịnh trọng, muốn viết chữ lên tấm bia, nhưng biết chữ như gà bới của mình không mang ra khoe được, thế nên bỏ. Thế nên ra sau tấm bia dùng chữ thảo viết xoèn xoẹt, sau đó ném bút đi cực kỳ khí phách, tựa hồ hoàn thành kiệt tác trong đời.

Điền Viên ngạc nhiên lắm, nghiêng người xem sau đó che miệng cười, Trình Quải và Bình Quả vươn cổ nhìn xong cũng nhịn cười như táo bón. Hai viên cảnh sát không nhịn nổi tò mò chạy tới, trước nhìn bia, sau nhìn nhau, chỉ thấy khóe miệng ai nấy co giật khó coi.

Chỉ thấy một hàng chữ lớn xiêu vẹo: Sống không uất ức, chết lại bá ngầu.

Chuyện tới đó là xong rồi, Soái Lãng đã làm trọn lời hứa nhìn ngôi mộ lần cuối, nói một câu yên nghỉ đi, sau đó dẫn người xuống núi.

Thế nhưng Soái Lãng không hay biết rằng, cách đó 1 km trên ngọn cây cao, có người vừa thu lại ống nhòm quân sự, rút di động ra.

“Ông chủ, tin tức hoàn toàn chính xác, Đoan Mộc Giới Bình thực sự chết rồi, hôm nay đã hạ táng … vâng, người đó là Soái Lãng.”

Ở trên sân thượng khu nhà quản lý, một cô gái cũng thu lại ống nhòm, nhanh chóng lấy điện thoại ra, sau khi báo cáo một hồi cũng loáng thoáng nghe thấy hai chữ “Soái Lãng”.

Đàn sói mà Đoan Mộc Giới Bình nói đã ngửi thấy mùi máu mò tới rồi.

Soái Lãng còn chưa hay biết.... à cũng có thể là biết đấy nhưng vờ không biết thôi, cũng chẳng chắc nữa, giờ ai có thể nói chắc gì về Soái Lãng chứ?