Q3 - Chương: 019 Chọn lựa thế nào, nhìn hoa cả mắt. (1)
“Thẩm cảnh đốc, chỗ chúng tôi đã xong rồi, tro cốt của Đoan Mộc Giới Bình Giới Bình được hạ táng vào lúc 12 giờ 20 phút, Soái Lãng và mấy người bạn đã rời đi rồi, không có gì khác thường. Chúng tôi theo họ ba ngày, không tiếp xúc với ai cả, bọn họ chỉ tới đồn công an huyện Loan Sơn, sau đó hỏi thăm không ít quần chúng, chứng thực mộ cha mẹ Đoan Mộc Giới Bình nhiều năm chưa tới đụng tới. Chúng tôi có chụp ảnh lúc chuyển mộ, quan tài gần mục nát cả rồi.”
Nghe báo cáo, Thẩm Tử Ngang chỉ lạnh nhạt nói: “Về đội.”
Bỏ điện thoại xuống, Thẩm Tử Ngang từ bên cửa sổ quay về chỗ ngồi trong văn phòng, hỏi: “Có phát hiện gì không?”
Một nam tử trung niên lắc đầu: “ Tôi đã xem mười mấy lần rồi, nếu như hắn muốn ám thị nơi giấu tiền, trước tiên là phải nhắc tới địa điểm, nhưng từ cuộc đối thoại của hai người họ, trừ Mang Sơn và mộ của cha mẹ hắn, không có địa điểm khác đáng chú ý.”
Đó là một trinh sát viên lâu năm của sở tỉnh, chuyên lần theo dấu vết. Bên cạnh ông ta là nữ cảnh sát của ban điều tra kinh tế, mới trên 30 song đã dạn dày kinh nghiệm: “ Tôi cũng không phát hiện điều gì, lý luận mà nói khả năng là tiền mặt không cao, tôi càng thiên về chuyện hắn đổi thành đồ có giá trị cao như đồ cổ, kim cương, vàng gì đó. Nếu là trái phiếu, thì cả hộp cũng không chứa nổi cả tỉ đồng... Song giống như anh Đông nói, nếu hắn muốn chuyển giao tài sản thì phải nói ra địa điểm...”
“À, có một bài thơ của Tô Đông Pha.” Thẩm Tử Ngang có chút nóng ruột.
“Tôi thiên về đó là bài thơ ứng cảnh, đồi thông quạnh, dưới đêm trăng, chỉ đơn giản nói tới mộ cha hắn thôi.” Nữ cảnh sát không tán thành.
“Chủ nhiệm Đông, chuyện này nhờ các anh, chúng ta cần huy động trí tuệ quần chúng, nhưng đồng thời chuyện này càng kín tiếng càng tốt, đừng lộ ra ngoài.” Thẩm Tử Ngang an bài xong bắt tay tạm biệt hai người kia.
Đã hết giờ làm, Thẩm Tử Ngang lại chẳng hề có ý định về nhà, mở máy vi tính, mở video cuộc gặp mặt giữa Soái Lãng và Đoan Mộc Giới Bình xem lại lần nữa, mỗi khi Đoan Mộc Giới Bình có động tác gì là hắn lại ấn nút dừng, nghiền ngẫm thật kỹ.
Tay dừng lại, hình ảnh phóng lớn đó là khuôn mặt chất chứa căm phẫn khó nguôi ngoai, Thẩm Tử Ngang nhìn hồi lâu, không khỏi hoài nghi phán đoán của mình.
Không giống ẩn giấu điều gì, chỉ là nói chuyện cũ, câu chuyện đã được chứng thực, hay hắn căn bản không có nhiều tiền che giấu như thế?
Nhưng trên tỉnh đã hạ nghiêm lệnh phải tìm ra số tiền hắn lừa đảo, Đoan Mộc Giới Bình là kẻ giật dây không biết bao vụ lừa đảo chấn động mười mấy năm qua, ai cũng tin chắc hắn có số tiền lớn trong tay, số tiền này do bị bắt bất ngờ nên chưa kịp chuyển đi.
Giờ người đã chết, tìm đâu ra?
Thẩm Tử Ngang lần nữa ấn phát, tiếp tục xem video đã xem không biết bao lần.
…….. …………………… ………………
Trời cứ đổ tuyết lại dừng, nhiệt độ ngày một thấp, cái lạnh tê tái bao phủ toàn bộ Trung Châu, nhưng bầu không khí ngày một huyên náo, vì hôm nay là ngày 24 tháng 12 rồi, ngày trước Giáng Sinh...
Quán cà phê Người Tha Hương trên đường Đồng Bách không tệ, tranh thủ không khí Giáng Sinh cũng dựng một cây thông màu sắc, sau ô cửa nhỏ đóng kín ngăn cách trận tuyết bên ngoài là nam thanh nữ tú thành đôi thành cặp ngồi dưới ánh nến lay động, ấm áp mà lãng mạn. Thi thoảng nhân viên phục vụ mặc đồ Giáng Sinh đi qua, tặng món quà nhỏ cho những vị khách chẳng bận tâm tới thế giới bên ngoài.
Chỉ là có một bàn phục vụ không dám tới, bàn đó có một đôi rất quái dị, nam thì cứ ngồi ngây ra, nữ thì cứ khóc. Cô gái từ lúc vào đã khóc rồi, thút thít nức nở, nước mắt như chuỗi hạt đứt dơi không ngừng, vậy mà nam thì chả khuyên nhủ an ủi gì, ngay cả phục vụ cũng thấy chướng mắt, thầm mắng nam nhân thứ vô lương tâm, mà người trước mắt là đại biểu.
Cô gái là ai vậy? Đỗ Ngọc Phân đấy, vẫn đang khóc.
Nam là ai? Soái Lãng chứ ai, vẫn đang nhìn Đỗ Ngọc Phân khóc.
Khóc gì thế? Cũng chẳng có gì cả, chẳng qua là lỗ vốn hold không nổi nữa.
Soái Lãng buổi chiều nghỉ phép về Trung Châu, Đỗ Ngọc Phân vào cửa chưa nói gì đã khóc rồi, cứ thế khóc thút tha thút thít, khóc tới thê lương, cà phê không uống, khăn giấy xin mấy lần. Soái Lãng chẳng bi thương rơi lệ cùng cô, ngược lại chẳng biết sao lại còn thấy buồn cười, mỗi lần Đỗ Ngọc Phân xin khăn giấy là y lại phải cắn chặt răng quay mặt sang bên mới nén được. Trong ký ức chị Đỗ luôn là nữ cường nhân, thế mà khóc thảm thương tội nghiệp như thế này đây.
Rốt cuộc Đỗ Ngọc Phân không khóc tiếp được nữa rồi, trách móc: “Cái thứ vô lương tâm, cũng không ai ủi tôi một câu, cả tháng không gọi điện hỏi thăm tôi... Hu hu...”
“Tôi nói chị căn bản không nghe, gọi điện cho chị làm gì? Với lại tôi an ủi chị thế nào? Tôi không biết chị tình trường bất lợi hay là công tác xui xẻo, hay là bị người ta lừa tình lừa tiền …” Soái Lãng nói tới đó vội lách sang bên né khăn giấy Đỗ Ngọc Phân vo tròn ném qua.
Đỗ Ngọc Phân vừa tức vừa bực, vừa khóc vừa mắng: “Vờ vịt, rõ ràng là cậu biết rồi, nếu bị lừa tình ai mà thương tâm như thế?”
Tới lượt Soái Lãng trố mắt, Đỗ Ngọc Phân cũng nhận ra mình nói không đúng, giận cá chém thớt đá Soái Lãng một cái, dù vậy vẫn không ngăn được Soái Lãng cười: “Vậy chị nói xem có chuyện gì còn thương tâm hơn cả bị lừa tình?”
Đỗ Ngọc Phân lau nước mắt quay đầu đi, còn thương tâm hơn cả lúc khóc, không nói lên lời nữa.
Soái Lãng cũng không trêu cô thêm: “Bán chưa?”
“Chưa, bán không được.”
“Hôm qua đóng cửa còn bao nhiêu?”
“Chạm đáy rồi, chưa tới 6 đồng.” Đỗ Ngọc Phân nấc lên nói một con số khiến cô đau lòng.
“Thế có gì mà thương tâm, 100 vạn đó là do chị kiếm về mà, cùng lắm thì hòa thôi.” Soái Lãng mãi mới an ủi được một câu.
“Nhưng, nhưng...” Đỗ Ngọc Phân ấp a ấp úng, như cô bé phạm lỗi: “ Nhưng tôi còn đem toàn bộ số tiền tích góp bao năm qua cũng bỏ vào đó những 80 vạn.”
“Cái gì? Chị... Chị thật đúng là …” Soái Lãng nghẹn họng luôn, cứ nghĩ Đỗ Ngọc Phân đem số tiền thắng được kia đầu tư, không ngờ cô mù quáng tới mức đó rồi, cả tiền phòng thân của mình cũng nướng cả, muốn trách lại không nỡ trách.
Đỗ Ngọc Phân thấy Soái Lãng bất lực thu lời lại giữa chừng, không hiểu sao càng thêm tủi thân, thế là khó khăn lắm mới ngừng được lại khóc nữa rồi.