Q3 - Chương: 020 Chọn lựa thế nào, nhìn hoa cả mắt. (2)
Soái Lãng gần đạt tới giới hạn rồi, y đâu biết khuyên nhủ nữ nhân khóc, chỉ có một chiêu ôm vào lòng lại không thể làm lúc này, đành nói: “Chị Đỗ, đừng khóc nữa, khóc cũng có lấy lại được tiền đâu, dám chơi dám chịu, có lúc lãi thì có lúc lỗ...”
Đỗ Ngọc Phân thấm nước mắt, cố gắng ổn định lại, xụt xịt mấy lần mới nơi ra được: “Vậy bây giờ tôi phải làm sao?”
Nữ nân khi gặp khó khăn luôn tìm người hỏi ý kiến, dù đó là xúi bậy họ vẫn muốn nghe hơn là quyết định của bản thân, ai dè hôm nay hỏi không đúng đối tượng, Soái Lãng chỉ bản thân: “ Chị hỏi tôi làm thế nào á? Tôi thì có cách gì được chứ, TTCK đâu phải có mỗi chị mất tiền, chị mất còn ít đấy, người khác còn nhảy lầu rồi kìa … ông chủ lớn hẳn hoi đấy.”
“Vậy tiền thì phải làm sao?” Đỗ Ngọc Phân lí nhí hỏi, giọng gần như không nghe thấy, ánh mắt có chút né tránh, chẳng những nợ ân tình lớn, giờ còn nợ số tiền lớn, đen đủi hơn nữa cô cũng chẳng còn tiền.
Chuyện này cô nghĩ nhiều rồi, với tính cách rộng rãi của Soái Lãng, sẽ không đòi nợ, cùng lắm sẽ hoàn nợ cho cô. Kỳ thực suốt thời gian qua cô trốn tránh Soái Lãng, vừa ôm hi vọng mong manh cổ phiếu tăng giá, vừa chửi mình ngu ngốc.
Soái Lãng tự cười tựa không nhích tới gần, trong nhà ấm áp, áo ngoài đã được Đỗ Ngọc Phân cởi ra, thả trên ghế tựa, dưới chiếc áo len vàng ôm bó sát, thân thể đầy đặn đầy nhục cảm của thiếu phụ trên 30 không phải thiếu nữ so sánh được, nuốt nước bọt hỏi: “Thế chị bảo phải làm sao?”
“Tránh ra.” Đỗ Ngọc Phân đưa tay đẩy Soái Lãng một cái, giận dỗi nói: “Cùng lắm tôi bán nhà trả cậu.”
“Thôi đi, cái nhà của chị chưa tới 60 mét vuông mà trả đủ trả 100 vạn à?” Soái Lãng bới móc.
“Lương một năm của tôi 10 vạn, tôi trả cậu dần là được.”
“Vậy chị phải mấy năm mới trả hết nợ? Lãi suất thì sao? Khi đó đã giao hẹn rồi, nếu chị kiếm được, tôi không lấy xu nào, nếu chị lỗ, tôi nhất định sẽ đòi, đừng mong tôi bỏ qua.”
Đỗ Ngọc Phân nhìn Soái Lãng cữ như biến thành con người khác, cũng phải nhiều tiền như thế cơ mà, ai bình thản được, cô cắn răng nói: “Cậu đừng ép tôi Soái Lãng, tôi thực sự không còn tiền nữa, nếu tôi có tiền đã chẳng tới đây nghe lời chướng tai của cậu... Cậu mà còn ép tôi, tôi, tôi...”
“Thì chị làm gì?” Soái Lãng ghé tới khích
“Tôi nhảy lầu cho cậu xem.” Đỗ Ngọc Phân ấm ức nói.
“Oa, sợ quá đi, đừng nói nhảy lầu, tôi thực sự chứng kiến một vụ nhảy lầu rồi đấy, lại còn gặp ác mộng nữa.” Soái Lãng cười rất gian, người lại hơi nhích tới chút nữa háy mắt: “Chị Đỗ, thực ra có cách trả nợ khác, chị nghĩ tới chưa?”
Đỗ Ngọc Phân vừa nghe một cái là mặt đỏ lên, rồi lại tái đi, cẩn thận nhìn Soái Lãng một cái, thấy y đang háu háu nhìn mình, tim đập đánh bộp, cô không lạ gì Soái Lãng thèm muốn thân thể cô, vì y có che giấu đâu. Mặt lúc đau khổ, lúc thì như muốn buông xuôi, rồi lại không cam tâm, Đỗ Ngọc Phân hít một hơi: “Cậu sẽ không thực sự muốn thế chứ?”
“Thế là thế nào?” Soái Lãng truy hỏi.
“Là thế.”
“Rốt cuộc là thế nào?”
“Cậu, cậu đừng ép tôi, cậu nghĩ tôi không dám chắc.” Đỗ Ngọc Phân nổi nóng, bất chấp luôn, máy nhướng lên, mắng: “Được, cậu muốn tôi lấy thân trả nợ chứ gì? Được, nếu cậu muốn, tôi chẳng sao cả, nhưng cậu nghe cho rõ, tôi không phải cô bé dễ lừa đâu, tôi sẽ dính lấy cậu, cậu muốn dứt ra cũng không được.”
Liều rồi, không khóc nữa rồi, Soái Lãng nhịn cười không nổi, hai vai rung rung, thấy sắc mặt Đỗ Ngọc Phân khó coi lắm rồi, vội nói: “Được, được, đầu hàng, tôi đầu hàng, không đùa với chị nữa, quay về chuyện chính đi. Tôi thành thật với chị, tôi thực sự có ý đồ với thân thể chị, nhưng không tồi tệ tới mức lợi dụng chuyện này ép chị đâu, với tâm tình của chị lúc này, đâu thích hợp làm chuyện đó, như thế chẳng thú vị gì. Tôi phải làm chị cam tâm tình nguyện, thậm chí chủ động kéo tôi lên giường cơ mới có cảm giác.”
“Cậu đi chết đi, chỉ toàn bắt nạt người thật thà, nói thế nào thì số tiền kia cũng là tôi kiếm về, tôi không tin cậu sẽ ép tôi trả nợ.” Đỗ Ngọc Phân thấy Soái Lãng không có ý đòi nợ, yên tâm hơn hẳn.
“Không không, tiền vẫn phải trả, nói thật đấy.”
“Hả, cậu keo kiệt thế, tôi thực sự không có tiền.”
“Có, tôi nói chị có là có.” Soái Lãng ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Dù sao giờ chị cũng quay về thời trước giải phóng rồi, thành người nghèo trắng tay rồi, chị phải có tự giác chứ. Tôi kiếm cho chị một công việc kiêm chức, chị ngoan ngoãn tới làm công cho tôi đi.”
“Làm công cho cậu á?” Đỗ Ngọc Phân bất ngờ.
“Ừ, đơn giản mà, hiện giờ chuyện làm ăn của tôi bị chia cắt, đồ mỹ nghệ mặc dù nhìn không kiếm được nhiều, nhưng là thứ có thể kiếm lâu dài, tạm thời không ai cướp được. Phân phối đồ uống ở khu phong cảnh Hoàng Hà cơ bản nắm trong tay chúng ta, người khác có muốn cướp cũng chẳng được, trừ khi bản thân chúng ta xảy ra vấn đề...”
“Bây giờ tôi lại mở hiệu bán buôn ở Thập Nhất Loan, trước Tết tôi còn định mở cửa hiệu ở khu phong cảnh Đào Hoa Viên, năm sau sẽ kinh doanh ở đó. Tôi còn muốn tổ chức mười mấy nhà máy sản xuất hàng cho chúng ta thành liên minh gia công những món đồ mỹ nghệ.”
“Trung Châu chúng ta có nhiều khu phong cảnh, tôi muốn trói họ lại với nhau, chuyên kinh doanh thứ đồ mỹ nghệ đặc biệt cho các khu phong cảnh. Hiện giờ sản phẩm trên thị trường bão hòa lắm rồi, trừ làm sao mới mẻ hơn, tinh xảo hơn, đặc biệt hơn thì không còn cách nào khác, nếu dây chuyền sản xuất không chuyên biệt, chỉ sản xuất tạm bợ, ai đặt gì làm nấy sẽ không đạt được sự chuyên nghiệp này.”
“Thế nên phải chuyên nghiệp, hơn nhau một chút cũng là hơn, chuyên nghiệp rồi giá thành còn giảm.... Kiểu kiểu như thế đấy. Chị thấy thế nào?....”
“Chị cũng biết tôi rồi đấy, ý tưởng tôi có thể đưa ra, nhưng việc quản lý không cụ thể phải sở trường của tôi, nhiều việc một cái là loạn ngay, nên tới giờ chuyện làm ăn của tôi không thể thống nhất làm một.... Nếu có chị là khác, chị thân thiện hơn tôi, trình độ quản lý chuyên nghiệp, dù sao cũng là chuyện chị vẫn làm mà, sau này làm đại tỷ của đám anh em tôi nhé? Chỉ chị làm được thôi, không như tôi, tôi thấy ngứa mắt là chửi bới đấm đá, nếu là anh em làm ăn với nhau ngang hàng còn được, nếu quản lý sẽ bị người ta thù, sớm muộn cũng có chuyện...”
Soái Lãng chưa bao giờ nói một tràng dài như thế, rất thành khẩn, rất tha thiết.