← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 021 Chọn lựa thế nào, nhìn hoa cả mắt. (3)

Kỳ thực kinh doanh chính quy hóa được Soái Lãng lập kế hoạch lâu rồi, khi đó vị trí này vốn giành cho Lôi Hân Lôi, không ai ngờ sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến kế hoạch của y bị gác lại tới nửa năm.

Đỗ Ngọc Phân cũng nghiêm túc suy nghĩ, trước tiên củng cố chuyện làm ăn ở khu phong cảnh Hoàng Hà, sau đó thẩm thấu vào Hoa Viên Khẩu, tiếp đó khuếch tán các nơi khác, là phương án ổn thỏa. Hơn nữa Soái Lãng chỉ nhắm vào vụ kinh doanh nhỏ vài xu vài hào, rất rõ ràng là nguy hiểm từ thị trường hay phía chính quyền, thế lực khác đều thấp, vì xưa nay mảng này đều kinh doanh nhỏ lẻ, không có ông lớn nào.

Chuyện làm ăn không có ý kiến gì, nhưng Đỗ Ngọc Phân vẫn có lo lắng: “Như thế ngang với cậu giao hết chuyện làm ăn cho tôi rồi, cậu yên tâm sao?”

“Chị vấp ngã lần này, tôi nghĩ chị sẽ nhớ lâu đấy.” Soái Lãng cười, một câu làm Đỗ Ngọc Phân xấu mặt đá y một cái, bị y nghiêm túc nói: “Sau này tôi là ông chủ của chị, chị khách khí chút, ai lại đi đá ông chủ như thế.”

“Thôi đi, có mà đi làm lao công thì có, quản lý cái gì? Cậu nghĩ tôi không biết ý đồ của cậu à, tôi mệt sống mệt chết, còn cậu đi tiêu diêu ăn chơi nhảy múa chứ gì?” Đỗ Ngọc Phân nói thế chứ cũng mừng thầm, khoản tiền lớn đè trên vai làm cả tháng qua cô phải sống thắt lưng buộc bụng, xem ra ngày tháng khó khăn qua rồi.

“Còn phải nói sao, giờ có ông chủ nào mà không thế?” Soái Lãng mặt dày vô sỉ nói, y có ý đố thật, giao chuyện làm ăn cho Đỗ Ngọc Phân, chỉ cần cô không mê tiền đi chơi chứng khoán nữa là yên tâm. Thấy tâm tình Đỗ Ngọc Phân đã ổn định lại, Soái Lãng nói: “Chị Đỗ, năm sau khai xuân là tới ngay mua tiêu thụ rồi, năm nay chúng ta phối hợp kinh doanh đồ uống, lại còn chơi đám nhà máy kia một vố, còn chưa ăn chia với chị. Tôi có chuẩn bị 500 nghìn, coi như thanh toán hết nợ nần trước kia. Sau này trả lương cho chị bằng bên Phi Bằng, thế nào? Ông chủ này không quá tệ chứ?”

Nói rồi đem thẻ chuẩn bị sẵn đưa Đỗ Ngọc Phân, vừa mới làm, mật mã nguyên thủy.

Đỗ Ngọc Phân có chút nghẹn ngào, tưởng đã lầm vào đường cùng ai ngờ lại dẫn tới cơ hội mới, giúp Soái Lãng kinh doanh đồ uống, cô kiếm không ít, lại còn được việc tốt ở Phi Bằng. Về phần sau này cùng Soái Lãng kinh doanh đồ mỹ nghệ, đơn thuần giúp một tay không tốn bao công sức, giờ cầm cái thẻ nặng trĩu, không biết phải nói gì.

Soái Lãng thấy Đỗ Ngọc Phân còn do dự thì kéo tâm thẻ về: “Tôi biết chị thanh cao, chị không lấy tôi cũng bớt một khoản chi tiêu.”

“Đưa đây, chị đây nghèo tới sắp uống nước cầm hơi rồi.” Đỗ Ngọc Phân cuống lên giật lại, lần này không khách khí nữa, cất ngay vào ví, rồi lại hơi xấu hổ bổ xung: “Đợi tôi có tiền rồi sẽ trả cho cậu, dù sao số tiền chứng khoán bị mất đó dù là tiền lãi cũng là của cậu.”

“Được, mai tôi viết cho chị giấy nợ, ghi rõ nguyên nhân, ngày tháng cùng với lợi tức, tới khi đó chị vẫn không trả được, tôi không khách khí nữa đâu.” Soái Lãng liềm môi một cái làm vẻ mặt tham lam.

Nhưng lần này không dọa được Đỗ Ngọc Phân nữa, coi Soái Lãng vẫn là đứa em ưa quấy phá, hít sâu mấy lần mới nói được một câu gần như không nghe rõ: “Cám ơn Soái Lãng.”

“Đừng khách khí, tôi đang đợi một người thay mình quản lý công việc, chị thua đúng lúc lắm, tính ra tôi lãi rồi, có điều nếu chị cảm động muốn lấy thân báo đáp thì tôi cũng không ngại đâu.”

Soái Lãng nói ra câu đó làm Đỗ Ngọc Phân hết muốn cám ơn, tiếp đó nói chuyện bình thường hơn nhiều, đề tài nhắc tới chuyện công ty, trừ Lâm Bằng Phi bán nhanh cho nên lỗ ít một chút, còn những người khác thì thê thảm. Phó tổng Trần, Tần Nhiễm, Diệp Dục Dẫn chẳng những bay hết số tiền lãi trước đó, còn mất vào đó quá nửa gia sản. Thời gian qua chẳng còn ai có tâm trạng làm việc, mỗi ngày nhìn chằm chằm vào giá cổ phiếu mang đợi kỳ tích, tới hôm qua khi cổ phiếu 600*23 xuống thấp hơn giá gốc, toàn bộ tuyệt vọng rồi.

Soái Lãng nhún vai, y đã khuyên hết nước hết cái, bọn họ không nghe còn nói những lời chướng tai, giờ tự làm tự chịu.

Cuộc gặp mặt này vượt quá mong đợi của Đỗ Ngọc Phân, lòng thầm mừng vì có người bạn như vậy, đồng thời không kìm được mà đánh giá Soái Lãng. Hơn một tháng không gặp, Soái Lãng hình như có chút biến hóa, cô có thể cảm giác được, mặc dù vẫn không tránh được mấy câu đùa quá trớn, song rõ ràng chững chạc hơn. Lúc chuẩn bị đứng lên, cô hỏi nhỏ: “Soái Lãng, gần đây cậu xảy ra chuyện gì à?”

“Ý chị là sao?” Soái Lãng rút tiền thanh toán hóa đơn, nghi hoặc hỏi.

“Sao có cảm giác cậu thay đổi rồi?” Đỗ Ngọc Phân hết sức tự nhiên khoác tay Soái Lãng như trước kia.

“Thay đổi chỗ nào, à, có phải cảm giác có vị nam nhân thành thục không?”

“Ừ, có một chút.”

“Đúng thôi, nam nhân luôn trưởng thành từng chút một, hiện giờ tôi đã trưởng thành tới có chút sức sát thương nhất định với chị rồi, nếu không phải muốn phát triển chị thành quản lý của tôi, tôi nhất định bồi dưỡng chị thành tình nhân của tôi.” Soái Lãng phóng khoáng nói.

Đỗ Ngọc Phân phì cười, tay nhéo Soái Lãng một cái, hai người cuối cùng không tránh được bó buộc từ quan hệ làm ăn và bạn bè, thân cận mà không thân mật. Rời quán cà phê, tới bên xe rồ, Đỗ Ngọc Phân mới hỏi: “Xe cậu đâu?”

“Xe mới chưa mua, xe cũ bị cảnh sát bắt mất rồi.”

“Vậy giờ cậu đi đâu?”

“Chưa nghĩ ra, đêm dài dằng dặc, chị gọi tôi về, tôi còn chưa biết đi đâu cho hết đêm nay.” Soái Lãng đưa tay hứng một bông tuyết lất phất, làm bộ sầu thảm, ý tứ ai cũng rõ.

“Vậy tôi không tiễn cậu nữa.” Đỗ Ngọc Phân ngồi vào xe, khởi động rồi còn hạ cửa sổ xuống nói: “Soái Lãng, kỳ thực tôi rất có thiện cảm với cậu, cho nên tôi không muốn phá hỏng quan hệ hiếm có của chúng ta... Nếu chúng ta có thêm tầng quan hệ kia, nhiều thứ khó tránh khỏi biến vị, sẽ tới lúc tôi sợ chúng ta không thể thản nhiên đối diện với nhau.”

Soái Lãng thở dài: “Tôi biết, hồi đại học chúng tôi từng truyền tụng một câu, bạn bè một ngày biến thành bạn tình, tình cảm sẽ thành thù oán. Thực ra mỗi lần gặp chị tôi luôn phải đấu tranh tư tưởng kịch liệt...”

“Biết ngay miệng chó không mọc được ngà voi.” Đỗ Ngọc Phân không dám nghe nữa, xe phóng vù đi.