Q3 - Chương: 022 Chọn lựa thế nào, nhìn hoa cả mắt. (4)
Soái Lãng nói có vẻ vô lại thản nhiên lắm, chứ thực ra rất thất vọng, vốn y không ngại để Đỗ Ngọc Phân lấy thân trả nợ, nhưng khi đối diện cứ có cái gì đó vướng mắc làm y ngại ngần. Giống như trong một câu truyện cười, có phóng viên hỏi một người nông dân có biết vì sao không thể kết hôn cận huyết hay không, nông dân kia trả lời trực tiếp: Thân quá rồi, ngại không vật ra giường được.
Lúc này Soái Lãng cảm thụ sâu sắc được cảm giác đó, chị Đỗ mặc dù quyến rũ tới khiến nam nhân nào cũng muốn chiếm đoạt, nhưng hai người từng là chiến hữu từng sóng vai trên thương trường, lại là bạn bè hợp tính. Soái Lãng rất tán thưởng sự tinh minh, hào hiệp tình nghĩa của Đỗ Ngọc Phân, có một người giúp sức như vậy là may mắn, nhưng vì nửa thân dưới mà để mất một người bạn thì lỗ quá rồi.
“Ôi, thôi thì vẫn cứ làm bạn đi, khỏi một ngày không nhìn mặt nhau được nữa... Cơ mà đêm dài dằng dặc, mình đi đâu đây?”
Soái Lãng vừa đi vừa nghĩ, làm việc ở Thập Nhất Loan cái nơi ngay cả thỏ cũng là đực có một cái lợi duy nhất là tinh lực thịnh vượng, công năng của thận phát triển cực độ. Theo như lời Lão Mao nói, ở nơi quỷ quái đó ba tháng, nhìn lợn cái cũng thấy da non thịt mềm.
Làm xong tang sự cho Đoan Mộc Giới Bình, tâm trạng buồn bã nhiều ngày cuối cùng cũng khôi phục lại, ở nơi chỉ có núi rừng đó, tâm cảnh thanh tịnh một chút, về tới thành phố phồn hoa, nhìn khắp nơi là các loại mỹ nữ, tà hỏa dồn nén trong lòng có dấu hiệu mất kiểm soát rồi.... Vừa đi vừa rút điện thoại ra nghĩ xem nên gọi Đại Ngưu hay Trình Quải tới hộp đêm nào đó ôm em gái say khướt một phen.
“Thôi bỏ, giờ mình có đối tượng theo đuổi, chỉ là chẳng biết có tương lai gì không?”
Khi lấy điện thoại ra thì tư tưởng thay đổi, trong lòng hiện lên mấy bóng dáng, Đỗ Ngọc Phân, thành thục đoan trang quyến rũ, đáng tiếc, quá quen thuộc, không ra tay nổi. Từ Đỗ Ngọc Phân lại liên tưởng tới Lôi Hân Lôi, vừa thông minh lại đáng yêu, cưới về làm vợ hợp lắm, đáng tiếc, chẳng biết bây giờ đi đâu rồi.....
À, Tang Nhã, đúng rồi, nhớ tới Tang Nhã là tim Soái Lãng lại nhảy tango loạn xạ, không phải vì chuyện kia, mà sợ là sợ cô ngựa quen đường cũ lại gây án, hai người giao hẹn rồi, không có chuyện gì đừng tùy tiện liên hệ, vì bắn pháo một lần mà gặp nhau thì không hay... Trong tất cả các cô gái, Tang Nhã thích hợp nhất phát triển thành bạn tình, có thể thoái mái tìm thú vui rồi đi mà chẳng vướng bận, nhưng cô gái đó hệ số nguy hiểm cũng cao nhất.
Tất nhiên không thể không nhớ tới bạn gái chính thức là Phương Hủy Đình, nhưng thời gian qua cô chẳng nóng chẳng lạnh, mỗi lần gọi điện thoại như tra xét, chỉ cần biết Soái Lãng ở trạm biến thế Thập Nhất Loan là không quan tâm nữa, cứ như thế là yên tâm rồi.
Soái Lãng xem giờ, 8 giờ hơn, gọi điện một cái là được ngay, sau đó là giọng Phương Hủy Đình: “A lô.”
Soái Lãng không trả lời, chỉ cười.
Trong điện thoại truyền ra giọng điệu nghề nghiệp của Phương Hủy Đình: “Nói đi, không nói em cúp điện thoại.”
“Anh chỉ muốn nghe giọng em không được à? Đang làm gì thế, Hủy Đình, đêm Giáng Sinh ra ngoài chơi đi.”
“Tăng ca rồi lại tổng kết cuối năm, bận mờ mắt này... Hả, không phải anh ở Thập Nhất Loan à?”
“Vì em mà về đấy, đứng có không nể mặt.”
“Thôi đi, muộn thế này mới hẹn người ta, chắc chắn chẳng có ý gì tốt đẹp.”
“Em lại bệnh nghề nghiệp rồi, lúc nào cũng nghi ngờ.”
“Anh có tiền án, em không nghi mà được à? Có điều tối nay thực sự không được rồi, hôm khác đi, tổng kết bộ phận, tổng kết cá nhân, rồi còn báo cáo công tác, đầu em muốn nứt đây.... Hay là anh tới làm cho em?”
“Được, nếu em không ngại chuyện bắt người mù chữ đi thi tú tài thì anh làm báo cáo cho em.”
“Thôi, anh mà viết, mai đốc sát tới nhà bắt em đi thẩm tra quá.” Phương Hủy Đình chỉ nói đùa, tiếp đó lại lải nhải dặn dò: “ Uống ít rượu thôi, chịu khó về nhà thăm cha mẹ... Phải rồi, thời gian này cũng đừng chạy lung tung, em nghe nói chuyện Đoan Mộc Giới Bình còn chưa xong hoàn toàn đâu... Còn nữa, nói cho anh biết, mẹ em đang nhờ người điều tra anh ấy, nếu mà thực sự tra ra anh là phần tử phạm pháp, em không biết ăn nói thế nào với mẹ em...”
Soái Lãng vẫn đang lo chuyện này đây, tra ra một cái, chỉ sợ quan hệ hai người hỏng mất, mặc dù Phương Hủy Đình cũng chẳng phải là loại con ngoan một hai nghe lời gia đình. Nhưng nếu mẹ cô sống chết phản đối, một bên là cha mẹ luôn nuông chiều một bên là Soái Lãng, y không nghĩ mình có phần thắng.
Phương Hủy Đình trách móc Soái Lãng thêm vài câu rồi cúp máy, đã không hẹn được người rồi còn ôm vào một bụng tức, làm Soái Lãng cay cú lắm, nghiến răng trèo trẹo, không tin mình không hẹn được em gái nào. Y thề, hôm nay hẹn được em nào, mình thịt em đó...
Nghĩ lại hình như vòng tròn xã giao của mình thực sự hữu hạn, anh em rượu thịt không ít, bạn bè lêu lổng thành đàn, nhưng sao chẳng có duyên với các em gái thế? Trước kia không nói, bây giờ tiền bạc rủng rỉnh rồi, hay dở gì cũng là ông chủ rồi, thế mà đêm Giáng Sinh lang thang như chó hoang thế này?
Càng nhìn xung quanh người ta đôi lứa tay trong tay, thân mật tình tứ cứ như trêu ngươi mình, Soái Lãng càng thấy ghen tị đỏ mắt, gọi thẳng cho tiểu học muội, vừa bắt máy đã nghe thấy tiếng nam nữ hô hào ầm ĩ: “Tuyết Na, chỗ em làm gì mà loạn thế?”
“Bọn em tổ chức tiệc Giáng Sinh cùng trường bạn...” Vương Tuyết Na vừa nói vừa thở dốc, không biết đang chơi trò gì: “Anh đang làm gì thế?”
“Còn làm gì, muốn hẹn em đi chơi Giáng Sinh thôi.”
“Thôi đi, anh làm gì có ý gì tử tế.”
Hả, sao hai em gái giọng điệu giống nhau thế, ai cũng biết tiền án của mình rồi à?
Bên kia Vương Tuyết Na hét lớn: “Soái Lãng, anh tới Đh Trung Châu chơi đi, em giới thiệu cho anh quen mỹ nữ London... Hi hi, có điều đã kết hôn rồi.”
Soái Lãng một thoáng định đi nhưng cuối cùng thôi, không muốn đến, không nói cũng biết toàn nghiên cứu sinh, thạc sĩ, tiến sĩ gì đó tụ tập, chỗ như thế không hợp, tới chỉ e nói gì không nên lại làm cô mất vui: “Thôi, em cứ chơi đi, hôm khác hẹn em.”
“Vâng, bạn em gọi em rồi, em cúp trước nhé.”