Q3 - Chương: 023 Chọn lựa thế nào, nhìn hoa cả mắt. (5)
Trong điện thoại truyền ra tiếng tút tút, trong lòng Soái Lãng tưởng chừng vẫn nghe thấy giọng hân hoan của tiểu học muội, có vẻ chơi vui lắm, đối với cô bé còn rất đơn thuần này, chuyện tình cảm cũng đơn giản, còn ham vui còn nhiều ước mơ hoài bão, e là vị trí của mình trong lòng xếp ở hạng chót trong danh sách ưu tiên chứ.
Vậy là hết rồi, chẳng còn ai để gọi nữa, Soái Lãng càng đi càng buồn bã, đang tính gọi cho mấy thằng đực rựa 99% cũng một mình trong đêm Giáng Sinh, anh em đi chơi cho quên đời, không ngờ có điện thoại. Ái dà, không biết em gái nào lương tâm thức tỉnh gọi cho mình đây, không ngờ vừa nhìn tên một cái, thiếu điều nội thương nghiêm trọng bán thân bất toại, trên màn hình hiển thị: Bác gái Phó.
Chính là giám đốc Phượng Nghi Hiên, tuổi trên 50 còn thích làm ra vẻ tiểu cô nương, nói chuyện thỏ thẻ, về sau còn thi thoảng quấy nhiễu Bình Quả.
Đúng là khi đen đủi thì uống nước cũng giắt răng mà, có điều Soái Lãng không tức giận, vì phép lịch sự, Soái Lãng vẫn nhận máy, lại còn dẻo miệng tương một câu: “Oa, khách quý, chị Phó, đêm khuya tịch mịch nhớ tới tôi à?”
“Đáng ghét, ông chủ Soái cứ trêu người ta, tôi có chuyện muốn tìm cậu.” Giám đốc Phó kéo dài giọng.
Soái Lãng nổi hết da gà, cũng hết luôn cả lịch sự, vội nói: “Tôi đang bận, chị có chuyện gì, mai chúng ta gặp.”
“Thế à, chuyện của tôi mà nói ra là cậu tới ngay tức khắc đấy.” Giám Đốc Phó cố tình mập mờ.
“Dù chị có chuyện gì, tôi thực sự không tới được mà.”
“Đừng nói chắc chắn thế, nói cho cậu biết nhé, cô Thịnh Tiểu San về rồi, cô ấy muốn gặp cậu.”
Bộp một cái, điện thoại rơi rồi, Soái Lãng cuống quít nhặt lên: “Chị, chị nói gì?”
“Tôi biết ngay mà, cô ấy mở một party nhỏ ở khách sạn quốc tế Cảnh Thụy, muốn mời cậu... Thế nào?”
“Cô ấy về thì liên quan quái gì tới tôi, tôi phải đi gặp cô ấy à? Nói với cô ấy, tôi chẳng thèm, muốn gặp thì cô ấy tới mà tìm tôi.” Tính con lừa của Soái Lãng lại phát tác rồi, muốn gặp anh đây là gặp à, đừng mơ.
“Vậy ông chủ Soái đang ở đâu?”
“Tôi.. Ừm, đường Đông Bách, đang dạo mát hóng gió, nơi này phong cảnh đẹp, đêm nay trời đẹp...”
Không ngờ đối phương chẳng nghe y chữa ngượng, nói một câu đợi ở đó rồi cúp điện thoại.
Gặp hay không gặp đây? Soái Lãng do dự, Thịnh Tiểu San từ lúc đưa cho y 500 vạn tiền đấu giá kia thì không xuất hiện nữa, y cảm thấy lần này thiện giả bất lai, lai giả bất thiện. Thêm vào Phương Hủy Đình vừa mới nói chuyện Đoan Mộc Giới Bình chưa xong, Soái Lãng không khỏi sinh liên tưởng.
Không bao lâu sau, một chiếc xe thể thao hai màu vàng đen cá tính đỗ bên đường, cửa sổ xe hạ xuống, em gái bên trong thò đầu ra, tóc màu hạt dẻ phủ xõa ngang vai, uốn thành từng nếp sóng uốn lượn, đôi môi hồng thắm và làn da trắng như tuyết, đôi mắt sáng phản chiếu ánh sáng đủ màu, long lanh thâm thúy, ngũ quan tinh xảo động lòng người … chỉ là em gái lại lẳng lơ huýt sáo, đầu còn dính kim tuyến lấp lánh. Soái Lãng tới gần, nhìn em gái thời thượng đó, đúng là Thịnh Tiểu San đã lâu không gặp.
Vừa nhìn thấy Soái Lãng một cái, Thịnh Tiểu San đã không chịu nổi che mắt: “ Xong rồi, xong rồi, anh hết thuốc chữa rồi, không ai quản anh, anh càng ngày càng quê mùa.”
“Đừng nói tôi, sao cô lại biến thành dáng vẻ gợi đòn này.” Soái Lãng cũng không vừa mắt kiểu ăn mặc diêm dúa lòe loẹt của Thịnh Tiểu San, cô gái này trước kia luôn có vẻ thanh thuần duyên dáng, hỏng hết khí chất rồi.
“Xinh đẹp không? Chúng tôi có party, phải ăn mặc thế này mới phù hợp... Đi nào, lên xe, chỗ tôi mỹ nữ như mây, cho anh no mắt.” Thịnh Tiểu San hất đầu, rất khí phách, Soái Lãng chẳng động lòng, cô liên háy mắt nói thêm: “ Một nửa là mữ nữ du học về, một nửa là mỹ nữ độc thân, rất cởi mở, chẳng lẽ không muốn kiếm một em cùng qua đêm Giáng Sinh.”
Câu này có tác dụng, Soái Lãng lên xe ngay, xe rít một tiếng êm tai phóng nhanh vào cảnh đêm lộng lẫy.
Thịnh Tiểu San đã vài phần say, trên xe nói tíu tít liên hồi mỗi câu nói đều khiến Soái Lãng ngửi thấy mùi hòa quện giữa nước hoa và rượu, y cũng không phản cảm. Soái Lãng mong có mỹ nữ uống say ngã vào lòng mình còn chẳng được ấy chứ, tất nhiên sau đó là để mặc mình muốn làm gì thì làm rồi. Vì thế trong tưởng tượng lòng hươu dạ vượn ấy, Soái Lãng căn bản không chú ý tới Thịnh Tiểu San nói cái gì thì đã tới nơi.
Tòa khách sạn Cảnh Thụy xa hoa tọa lạc bên đường Đông Hồ, đèn giăng từ chân tường cho tới định tạo thành hình một cây Giáng Sinh khổng lồ, khách quốc tế ở khách sạn này không ít, vì thế chủ khách sạn trang trí Giáng Sinh cầu kỳ bỏ công sức hơn nhiều các nơi khác.
Bất kể thời đại vật chất bị người ta chỉ trích ra sao, cảnh tượng xa hoa cực điểm xung kích thị giác người nhìn, tán thưởng vẫn phải có.
Đi vào trong đại sảnh, chiếc đèn treo thủy tinh biến không gian mấy trăm mét vuông bao phủ ánh sáng lung linh, bốn xung quanh là những lời chúc Giáng Sinh bằng nhiều thứ tiếng, thi thoảng nhìn thấy người Tây Dương cao lớn. Theo Thịnh Tiểu San vài bước nhìn thấy một người nước ngoài cao tới 1m9, đang ôm em gái trong nước thấp hơn hai cái đầu, Soái Lãng trố mắt nhìn, sau đó nhổ phì một cái khinh bỉ. Lại đi thêm vài mét nữa, qua gian phòng có mấy em gái nước ngoài, trong đó có em gái Bắc Âu cao tới mức làm Soái Lãng phải ngước mắt nhìn, bị Thịnh Tiểu San kéo hai lần mới tỉnh ngộ vào thang máy.
“Hẹp hòi, từ ánh mắt vừa rồi của anh tôi biết ngay anh là người hẹp hòi.” Thịnh Tiểu San ấn số tầng, sau đó quay sang xỉa ngón tay vào Soái Lãng, móng tay sơn đủ màu như tranh trừu tượng gần như chia vào mũi y.
Soái Lãng gạt tay cô sang bên: “Cô có ý gì?”
“Xì, vừa rồi ánh mắt của anh nhìn đôi tình lữ kia thế nào vậy hả, mỹ nữ không thể tìm bạn trai ngoại quốc à?” Thịnh Tiểu San mắng.
Soái Lãng khịt mũi: “Có thế thôi mà cô bảo tôi hẹp hòi à? Tôi không hẹp hòi tí nào, như cô gái Tây tóc bạch kim xinh đẹp vừa rồi, cho tôi tán tỉnh tôi không ngại đâu.”
Thịnh Tiểu San cười rũ rượi, vỗ vai Soái Lãng liên hồi, toàn thân dựa vào người y, vài tháng không gặp, ngay luận điệu méo mó này thấy thân thiết lắm.
Soái Lãng cảnh cáo: “Này, chú ý khoảng cách an toàn, tôi nhớ chúng ta đâu có thân mật thế, có phải nữ nhân cứ ra nước ngoài vài ngày liền trở nên lẳng lơ hơn ban đầu không?”
“&*^^%%....” Thịnh Tiểu San chửi một câu tiếng nước ngoài, còn giơ ngón giữa lên rất mất hình tượng.
Không ngờ Soái Lãng cũng giơ ngón giữa lên: “Dọa tôi à, thứ này là quyền lợi riêng của nam nhân đấy nhé.”
Thịnh Tiểu San lại vịn vai Soái Lãng cười, cô gái này hôm nay quá điên, quá mất hình tượng, chẳng giống trước kia chút nào.