Q3 - Chương: 024 Một đêm say rượu, một đêm phong lưu. (1)
Tới khi thang máy ting một cái, Thịnh Tiểu San mới miễn cưỡng tìm về thái độ trang trọng, dẫn Soái Lãng tới phòng hội nghị thương vụ. Trong phòng có vẻ khá đông, từ bên trong truyền ra âm nhạc tiết tấu nhanh vui tươi, thi thoảng lẫn vào đó tiếng cười nam nhân.
Thịnh Tiểu San đẩy cửa ưu nhã làm động tác mời, khoác tay Soái Lãng đi vào gian phòng cực kỳ náo nhiệt đó.
Vừa bước chân vào Soái Lãng tức thì sững sờ, nam nam nữ nữ e là tới bốn năm chục người, thu hút ánh mắt của Soái Lãng tất nhiên là những mỹ nữ rồi, tuy ngoài kia trời rất lạnh, nhưng nơi này ấm áp như xuân, các cô gái thoải mái cởi áo khoác ngoài, phô diễn thân thể dưới những bộ đồ gợi cảm. Bọn họ đang vây quanh sàn nhảy khiêu vũ, nghỉ ngơi, uống rượu, còn có người trốn vào góc, "gặm" nhau cuồng nhiệt.
Dưới ánh đèn mông lung tạo ra thế giới ái muội, cây thông Giáng Sinh nhấp nháy ánh đèn đủ màu, những chiếc ly thủy tinh xếp thành tháp rượu cao, bị ánh sáng nhuộm thành màu hoàng kim, đỏ sẫm, tím ngắt. Hai ông già Noel mặc áo đỏ lộ ra hai cái chân dài miên man... Không đúng là mỹ nữ Noel.
“Sao thế, chưa từng thấy à?” Thịnh Tiểu San chọc Soái Lãng một cái.
Đúng lúc có đôi nam nữ đang nhảy kích động ôm nhau hôn như không có ai khác bên cạnh, mỹ nữ thậm chí nhảy lên hai chân kẹp hông nam nhân kia, cái váy ngắn cũn cỡn hớt lên lộ ra cả bờ mông trắng hếu làm Soái Lãng chấn động cảm thán: “Oa, đây mới gọi là cuộc sống.”
Đúng, thế này mới gọi là chơi, thế này mới gọi là sống, nghĩ tới mấy anh em bọn họ cùng lắm chỉ biết tới hộp đêm bỏ tiền ra kiếm em gái giải trí, so với người ta xem, hôn đã vượt qua tầng cấp hôn môi, như chết đói, hôn hòa làm một, hôn vong tình, đâu như nụ hôn bỏ tiền ra mua rất miễn cưỡng.
“Nào, nhảy với tôi một bài.” Thịnh Tiểu San kéo tay Soái Lãng.
Soái Lãng chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh này, hơi gò bó: “Tôi không biết nhảy... Nghe đi, hết bài rồi …
“Nào, tôi dạy anh, đung đưa theo tôi là được.”
Thịnh Tiểu San kệ Soái Lãng phản đối, kéo y vào sàn nhảy, Soái Lãng cử động máy móc cứng đờ, Thịnh Tiểu San đúng là chơi tới điên rồi, vừa cười Soái Lãng vừa dạy y. Được vài bước Soái Lãng cũng coi như ứng phó được, Thịnh Tiểu San vừa nhảy vừa giơ cao tay hô một câu tiếng Anh, Soái Lãng nghe tựa hồ là every bady gì đó, chớp mắt một cái, toàn bộ đám nam nữ hưng phấn uốn éo. Đôi nam nữ đối diện nhảy kiểu gì mà nữ xoay lưng về phía nam, khẽ cắn môi, hông lắc điệu nghệ, chàng trai nào non kinh nghiệm một chút có khi bắn rồi.
Soái Lãng lại lóng ngóng nhảy một lúc, ghé tới tai Thịnh Tiểu San hét to: “Cô lừa tôi.”
“Ai lừa anh?”
“Bọn họ thành đôi thành cặp hết rồi, làm gì có ai đơn thân như cô nói.”
Thịnh Tiểu San vươn tay ra ôm lấy cổ Soái Lãng nói: “Vậy phải xem bản lĩnh của anh thôi, ở đây tuyệt đại đa số không phải một đôi.”
Thế à? Soái Lãng có chút bất ngờ, ý tứ trong câu nói này là chỉ cần có bản lĩnh, ai cũng có thể ôm một em về à? Vừa mừng thầm nhìn từng đôi nhảy nhót tưng bừng, lại có chút nản chí, nếu bảo bỏ tiền ra câu vài em gái chắc không thành vấn đề, chứ dựa vào khiêu vũ tán gái thì y làm gì có bản lĩnh đó. Với lại huống hồ mấy em gái trong nước cũng thi thoảng tuôn một tràng tiếng nước ngoài lưu loát Soái Lãng hoàn toàn không hiểu, có chút tự ti, e là ở đây ai cũng trình độ cao hơn mình, lấy gì mà ba hoa?
“Thả lỏng chút, lớn gan chút, đây là tiệc Giáng Sinh, cả mỹ nữ cũng thoải mái rồi, anh dè dặt cái gì?”
Thịnh Tiểu San cười nắc nẻ, bẹo má Soái Lãng một cái, khi y còn chưa kịp phản ứng thì cô xoay người một cái, ôm lấy chàng trai khác, y còn đang ngơ ngơ thì đổi bạn nhảy rồi. Đối diện với Soái Lãng lúc này là cô gái tóc xoăn, em gái hưng phấn cười rất tươi, tự nhiên nắm tay Soái Lãng nhảy. Tội nghiệp cho Soái Lãng bị người ta kéo như rối, dần dần thân thể va chạm, Soái Lãng dần dần bỏ rụt rè sang bên.
Ai ngờ vừa tìm được trạng thái, ôm eo em gái định đụng tay đụng chân một phen thì khúc nhạc vừa hết, mọi người dừng lại, em gái thoát khỏi vòng tay Soái Lãng.
Thịnh Tiểu San nâng ly, phát biểu vài câu, té ra lần này về Trung Châu lập công ty đầu tư mạo hiểm, hoan nghênh mọi người tham gia sáng nghiệp... Tiếng vỗ tay rào rào, cô gái này không ngờ là nhân vật chính ngày hôm nay.
Chỉ là Soái Lãng nghe mấy cái giọng điệu như của bọn đa cấp mà muốn ói, nhìn Thịnh Tiểu San tươi cười trò chuyện với xung quanh, không hiểu mắt mũi thế nào nhìn thành Từ Phượng Phi... Hơn nữa từ lúc gặp lại, cảm thấy cô thay đổi quá lớn, tức thì lòng nguội luôn, mơ hồ có cảm giác nguy hiểm, chuẩn bị kiếm cớ rời đi.
Trong lúc mọi người vây quanh Thịnh Tiểu San nịnh nọt lấy lòng, Soái Lãng một mình đứng bên tháp rượu, bất ngờ gặp "bác gái Phó" của Phượng Nghi Hiên.
Giám đốc Phó cười nói: “Ông chủ Soái làm cao quá, còn cần giám đốc Từ đích thân đi đón.”
“Cô ấy đi đón tôi thì có gì mà làm cao.” Soái Lãng đang có tâm sự không để ý, tùy tiện ứng phó, ngửa cổ uống hết ly rượu vang.
Giám đốc Phó rót thêm rượu vào ly cho y, thấy Soái Lãng lại sắp biểu diễn màn trâu uống nước, sợ có người nhìn thấy, vội ngăn cản: “Ông chủ Soái, rượu vang không phải uống như thế... Thế này, nắm chân ly, thưởng thức màu sắc, ngửi hương vị, khẽ lắc cho hương rượu bay ra, sau đó nhấp ngụm nhỏ, để rượu đọng lại ở đầu lưỡi, từ từ chảy qua họng, như thế mới có phẩm vị.”
Vừa nói vừa dùng động tác ưu nhã làm mẫu cho Soái Lãng xem, Soái Lãng khinh bỉ: “ Thôi đi, chị xem TV không, rượu vang ở Trung Quốc 80% là đồ giả, đều là đóng gói trên biển, không phải nhập khẩu, có gì mà thưởng thức chứ... Với lại chị biết tôi làm gì không? Kinh doanh nước giải khát, tưởng tôi không biết cái thứ này à?”
Nói xong lại ngựa cổ uống, như cố tình còn phồng má lên súc miệng mới nuốt xuống. Giám đốc Phó còn đang tròn xoe mắt nhìn, Soái Lãng còn gây sốc hơn: “Có nước lọc không, thứ chua lè này càng uống càng khát.”
“Cậu, cậu tha cho tôi đi, tôi chịu không nổi, ông chủ Soái, cậu đúng là hào sảng đấy.” Giám đốc Phó toát mồ hôi kiếm cớ chạy mất, không dám dạy Soái Lãng nữa.
Soái Lãng hừ một tiếng, đối phó với cái loại hàng nhái ăn mì cũng hận không thể lấy dao dĩa ra dùng thể hiện phong cách với cả ưu nhã, chỉ có cách vô lại mới khiến người ta sốc, chứ không à, sốc một người rồi, chạy mất rồi.