Q3 - Chương: 026 Diễm phúc bất ngờ, hạnh phúc khó nhận . (1)
Lúc đầu thì không quen, khi kết thúc rồi không ngờ trong lòng có chút hụt hẫng, nói ra thì Soái Lãng có chút hổ thẹn, nói thật, y mới tiến vào giai cấp có tiền thôi, thực sự không biết kiểu sống hủ bại của giai cấp có tiền, có điều nếu đều thế này có vẻ không quá khó tiếp nhận.
“Chơi vui chứ?” Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của Soái Lãng, Thịnh Tiểu San cầm ly đồ uống đi tới kéo ghế ngồi bên cạnh, mà ửng hồng vì vận động mạnh.
Soái Lãng cất danh thiếp đi, kỳ thực y vẫn luôn để ý tới cô, suốt cả buổi tối, dưới ánh đèn nhấp nháy, mái tóc màu dẻ nâu tung bay, khuôn mặt tú lệ mê người như ẩn như hiện, liên tục thay đổi bạn nhảy, chơi rất hăng, cuồng dã, nóng bỏng, khi kết thúc một anh chàng còn thì thầm vào tai cô nói gì đó nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu nhẹ của cô, mặt thất vọng rõ ràng, hiển nhiên vừa bị từ chối. Y cảm thán: “Tôi đang nghĩ, hình như cuộc sống này hơi vượt khỏi năng lực tưởng tượng của tôi rồi.”
“Hoa mắt rồi chứ gì?” Thịnh Tiểu San háy mắt.
Soái Lãng gật đầu: “Mắt thì hoa là cái chắc rồi, nhưng trong lòng chưa hoa, tôi chưa từng phát hiện ra mình lại được yêu thích như thế, trừ em gái vô tình đụng phải khi nhảy, còn có rất nhiều người chủ động bắt chuyện với tôi, không phải đáng ngờ à? Cô nói xem vậy là sao?”
Thịnh Tiểu San xỉa tay vào trán Soái Lãng: “Ngốc, tôi nói với họ, sẽ dẫn tới một phú hào ngầm, tài sản tới hàng tỉ, đương nhiên họ đối xử đặc biệt với anh... Thu được không ít danh thiếp hả? Chỉ cần anh chịu đầu tư, những mỹ nữ đó sẽ cho anh báo đáp đúng kỳ vọng.”
“Chuyện đó thì tôi hiểu.” Đừng thấy Soái Lãng cả buổi chơi rất high, đầu óc y luôn tỉnh táo: “Có điều quá phí công phí sức, cô giới thiệu tôi là phú ông bạc tỷ, lấy thân phận này đi tán tỉnh các em gái thì con số bỏ ra cũng phải hàng triệu, thế thì lỗ quá.”
“Ha ha ha, chuyện này tôi không giúp được gì rồi.” Thịnh Tiểu San cười ngả ra sau, đứng dậy cáo từ, không ngờ người lảo đảo một cái, phải bám lấy Soái Lãng mới đứng vững được: “Đưa tôi lên lầu, điên cả buổi tối rồi, đầu hơi choáng.”
“Đừng có kiếm cớ, muốn nói gì với tôi thì hôm khác nói.” Soái Lãng khôn lắm.
“Hừ, sợ tôi đòi tiền chứ gì?”
“Sợ gì chứ, chẳng qua có 500 vạn thôi, trả lại cô là xong, tôi chẳng định lấy.”
Thịnh Tiểu San kinh ngạc, nhìn Soái Lãng có vẻ không giống đang đùa, giơ tay ra: “Được, trả tôi đi.”
Không ngờ Soái Lãng đang nói năng rất hào sảng lại chuyện giọng: “Đừng vội, giờ chưa trả được, hay là tôi viết giấy nợ cho cô nhé.”
Nói thì nói thế chứ, Soái Lãng đang thăm dò đối phương thôi, phải nói đó là khoản lớn đầu tiên y kiếm được, làm gì có chuyện trả dễ dàng như thế. Khi đợi cầu thang, Soái Lãng thi thoảng liếc nhìn Thịnh Tiểu San, không biết em gái này có phải thực lòng muốn đòi nợ không, nếu đúng cứ trì hoãn, cứ kéo dài, không kéo dài được chia đợt trả. Vụ Đoan Mộc Giới Bình làm Soái Lãng tiêu hơi dữ, nếu trả hết 500 vạn tuy chưa tới mức trắng tay, nhưng năm sau còn đầu tư vào Đào Hoa Viên, thế nào cũng giật gấu vá vai.
“Ừm, để tôi nghĩ, số tiền đó nếu đòi lại hết thì không công bằng với anh lắm, nhưng không lấy lại chút nào thì không công bằng với tôi.” Thịnh Tiểu San tựa hồ say thật rồi, lại không giống say, nhìn Soái Lãng chằm chằm, chợt hỏi: “Soái Lãng, có phải anh định nuốt số tiền đó của tôi không?”
“Làm gì có chuyện đó, tôi giống người vô sỉ thế à?” Soái Lãng nỗ lực giữ gìn hình tượng chữ tín không tồn tại của mình.
Thịnh Tiểu San gật đầu: “Giống, có điều anh nuốt mất, cô gái yếu đuối như tôi cũng chẳng làm gì được.”
“Không có chuyện đó đâu, cô phải cho tôi ít thời gian, với lại khi đó các cô đưa tôi số tiền này là có dụng ý... Chuyện này, không thể mong tôi trả hết 100% được, mấy tháng trôi qua rồi, cô không rõ tung tích...” Soái Lãng nói lấp lửng.
Thang máy tới, Thịnh Tiểu San đi vào bấm số tầng: “Vậy anh nói xem, chúng tôi có dụng ý gì, hoặc là nói anh dùng số tiền này thế nào? Mấy tháng qua có vẻ xảy ra rất nhiều chuyện lớn, tôi rất hứng thú nghe... Nếu anh có thể đem toàn bộ chi tiết nói cho tôi, nói không chừng tôi châm chước giảm bớt cho anh...”
Giống trêu ghẹo, cũng giống lời khi say, Thịnh Tiểu San đứng còn không vững, thi thoảng nhũn người dựa vào lòng Soái Lãng. Đợi nửa ngày không thấy Soái Lãng hồi âm, Thịnh Tiểu San quay đầu lại, mắt chớp chớp, tựa ám thị gì đó, không ngờ phản ứng Soái Lãng chẳng như dự liệu: “ Được rồi, tôi lười chơi đoán đố với cô, tôi viết giấy nợ thong thả trả cô. Thế thôi, cô đừng mong thúc nợ tôi, dù lên tòa án, tôi không trả, cô cũng chẳng làm gì được đâu.”
“Vô lại.” Thịnh Tiểu San hừ một tiếng, tựa như giận lại tựa như hết cách.
Rời thang máy, Soái Lãng vừa do dự đã bị Thịnh Tiểu San kéo đi, chỉ nghe cô rất nghiêm túc nói: “Chúng ta vẫn luôn cùng một chiến hào, anh đừng mong bỏ tôi lại một mình... Gia sản và thành tựu hiện giờ của anh, nếu không có chúng tôi nâng đỡ, anh chẳng làm được, điểm này anh không phủ nhận chứ?”
“Ui ui ui... Thứ rượu vang này là rượu gì thế, đầu tôi hơi choáng...” Soái Lãng nghiêng đầu qua làm động tác muốn nôn, không chỉ giả ngốc mà còn giở cả trò vô lại ra rồi.
Không ngờ Thịnh Tiểu kéo y vào phòng, chỉ gian vệ sinh: “Đấy, nôn đi... Cái thứ sâu rượu như anh chút rượu vang khiến anh uống say nôn được sao? Có quỷ mới tin.”
“Thật đấy... Ui da...” Soái Lãng ôm bụng, chạy vào nhà vệ sinh thật, ọe vài tiếng, tất nhiên làm bộ vậy thôi, sau đó xả nước bồn rửa mặt, dùng nước lạnh vốc lên mặt cho tỉnh táo, rượu vang uống không say, nhưng người cũng lâng lâng rồi.
Nhìn bản thân trong gương, chuyện hôm nay quá đột ngột, luôn thấy có vấn đề, chỉ là chưa phát hiện ở chỗ nào, nhưng chắc chắn đây vẫn là hậu di chứng từ cái chết của Đoan Mộc Giới Bình, ít nhất Đoan Mộc Giới Bình không chết, cô gái này đã chẳng dám lộ diện.
Cân nhắc một lúc, Soái Lãng lau khô nước trên mặt, thở hắt một hơi, quyết định phải chuồn thôi, không nên dây dưa không rõ ràng với đàm người này nữa. Ai ngờ vừa mở cửa ra thì giật mình, Thịnh Tiểu San khoanh tay trước ngực chắn đường, Soái Lãng vờ vịt mơ hồ: “Tôi không chịu được nữa, uống nhiều quá rồi, tôi, tôi phải ngủ...”
“Anh đừng vờ vịt với tôi, có vài chuyện tôi phải nói rõ với anh trước.” Thịnh Tiểu San nghiêm túc nói.