← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 027 Diễm phúc bất ngờ, hạnh phúc khó nhận . (2)

Soái Lãng quyết định trốn rồi, không nghe, chuồn luôn, Thịnh Tiểu San cũng rất nhanh ngăn lại. Rốt cuộc Soái Lãng cũng dừng rồi, động tác hai tay khoanh trước ngực mặc dù thể hiện được khí phách, nhưng mà điểm yếu rất rõ ràng, nâng bầu vú cao hẳn lên, khe núi sâu, mà Thịnh Tiểu San đã cởi áo khoác ngoài, lúc này chỉ mặc chiếc áo thun dệt kim mong mỏng, trắng tới lóa mắt, tròn tới phát thèm.

Thịnh Tiểu San phì cười: “Tôi thấy anh đâu có say, còn biết nhìn vào chỗ đó của nữ nhân mà...”

“Tôi cảnh cáo cô.” Soái Lãng bị phát hiện nhìn trộm hơi xấu mặt, chỉ Thịnh Tiểu San: “ Nửa đêm canh ba, cô dẫn sói vào nhà, hậu quả tự chịu.”

“Bằng vào anh... Á...” Thịnh Tiểu San vừa mới kiêu ngạo hất hàm lên không ngờ bị Soái Lãng vươn tay ra kéo vào lòng, cô sững ra mất mấy giây, định lên tiếng mắng, vậy mà Soái Lãng không có hành động gì, ghì chặt eo cô im lặng mà nhìn, hai người mặt đối mặt, đối diện với ánh mắt nóng bỏng cô bối rối thấy rõ chẳng khác gì cô gái mới lớn.

Đến khi Soái Lãng đặt nụ hôn lên trán, Thịnh Tiểu San khẽ quay đi tránh né. Lòng hơi hoảng, cảm giác tiếp tục thế này không ổn, người bắt đầu giãy dụa quẫy đạp: “Buông tôi ra, ư …”

Ai dè hành động này không ích gì, càng khơi lên tà hóa bị nhen nhúm suốt cả buổi tối của Soái Lãng, y lúc này có thể nói đã bị lửa dục thiêu đốt, gương mặt Thịnh Tiểu San gần trong gang tấc trở nên hấp dẫn vô cùng, cô vẫn chống cự, từ chối nụ hôn của Soái Lãng. Nhưng càng cự tuyệt thì y càng quyết tâm hơn, cô làm sao chống lại sức lực của y, thế nên kết cục định sẵn, Soái Lãng khóa mặt chặt miệng của cô, dù đã vặn vẹo bờ ʍôиɠ cô muốn thoát khỏi, nhưng đầu lưỡi y đã chen qua hàm răng của cô, xâm phạm thẳng vào bên trong.

Thịnh Tiểu San vẫn giãy dụa, né tránh, nụ hôn thô bạo đầy tính xâm lược đó khiến cô ngạt thở, chống cự vô ích, phản kháng vô nghĩa, toàn thân bủn rủn, bị Soái Lãng đè hẳn vào vách cửa mà hôn hít thỏa thuê, chống không được, lý trí vẫn còn nhưng thẩn thể bị cảm xúc mạnh mẽ dày vò bảo mòn từng chút một... người cô dần thả lỏng ra, hai cái lưỡi dần tìm thấy nhịp điệu của nhau, hòa quyện…. nụ hôn kéo dài suốt 2 phút liền, hai người gần như ngộp thở, miệng hai người mới rời khỏi nhau.

Làm sao có thể như vậy? Thịnh Tiểu San là cô gái hiện đại, sống cởi mở, như buổi tối hôm nay, cô không ngại tiếp xúc gần gũi một chút với người khác giới, nhưng chỉ là chơi thôi, cô phân biệt rất rõ, cô luôn giữ giới hạn đúng mực, vì cô là người có chồng.

Nhưng vừa rồi, giới hạn đó lung lay dữ đội.

Cô cảm thấy vì hành vi vừa rồi của mình, ở trong phòng của mình, bị một tên sắc lang vô sỉ hôn lên nồng nhiệt, chẳng ngờ, lại không hết sức phản kháng, thậm chí có giây phút còn hưởng ứng … lúc này đây vẫn bị siết chặt trong vòng tay tráng kiện đó, hai bàn tay tham lam của y đã hạ xuống nhào nặn mông cô, như tích tắc đó, cô lấy lái được lí trí, dùng toàn bộ sức lực giãy ra.

Động tác kịch liệt của Thịnh Tiểu San làm Soái Lãng đang ôm cô loạng choạng, lùi về phòng vệ sinh dựa vào bồn rửa mặt, hai mắt đỏ ngầu chứa đầy dục vọng, làm cô run lên, tiếp tục thế này cô biết sẽ dẫn tới hậu quả gì, nài nỉ: “ Soái Lãng, đừng làm vậy, chúng ta dừng ở đây đi, tôi có chồng rồi, tôi không …”

Soái Lãng như không hề nghe thấy gì cả, môi ấn tới, một bàn tay thô bạo thọc thằng từ dưới áo lên, bấu chặt vào vú bên trái của cô, rồi vê núm vú. Thịnh Tiểu San rùng mình, luồng gai ốc chạy từ chân lên đầu, Soái Lãng chưa đã, áo cô lên thật cao, đẩy cả áo ngực lên, hai bầu ngực lộ ra, bầu ngực cô rất đẹp, hai núm ?ú nhỏ xinh vẫn rất hồng hào, ngực không lớn nhưng căng tròn, bóp rất đã tay. Đôi môi Soái Lãng rời bỏ vị trí mà làm nhiệm vụ mới, một nhiệm vụ sung sướng hơn. Lúc này y mới thấy rõ hoàn toàn hết vòng 1 của cô.

Cái áo thun thừa thãi của Thịnh Tiểu San bị ném đi không thương tiếc, trong tiếng lắp bắp của cô tay y đã vùi đầu vào giữa hai ngọn đồi tuyết mời gọi đó, miệng bận bịu, tay cũng mặc sức giày vò.

Thịnh Tiểu San phát ra tiếng rên, không chịu nổi sự khiêu khích này, từ từ lỏng tay ra, chẳng biết qua bao lâu, trong phòng chỉ còn tiếng rên liên tục, tay của Soái Lãng đã rút ra, hướng xuống dưới, chỉ mò mẫm vài cái, đã thò vào bên trong, kéo chiếc quần lót của cô xuống.

Cơ thể Thịnh Tiểu San tức thì cứng đờ, lúc thì đỏ mặt tía tai mà kẹp chặt hai chân lại, nhưng lại cảm xúc kia khiến cô có chút không nỡ đẩy y ra, trong lúc đang mâu thuẫn như vậy, quần lót đã bị kéo xuống, cô tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, lại lần nữa nhỏ tiếng van nài: “ Soái Lãng, dừng tay đi, xin anh, xin anh …”

Con mồi không phản kháng mà đặt hi vọng lên người thợ săn, mong thợ săn rủ lòng từ bi thì kết quả định sẵn rồi.

... Rồi lại một lúc nữa, có tiếng xé roẹt một cái, cùng với tiếng rên tựa đau đớn của Thịnh Tiểu San, tiếng quần áo xột xoạt tỏ ra cực kỳ nóng vội, từ ngoài nhìn vào, chỉ thấy một bàn chân trắng rẻo đạp lên cửa phòng, chân đi xăng đan nữ màu phấn hồng, quần lót xanh treo lủng lẳng ở mắt cá chân, gót giày liên tục gõ cạch cạch vào cửa.

Thêm một lúc nữa, tiếng rên nỉ non thành tiếng thét cao vút, là loại âm thanh chỉ có một âm tiết, nhưng kích thích hơn bất kỳ bản nhạc nào...

Khi Thịnh Tiểu San chỉ quấn một cái khăn tắm trên người đi dép lê từ phòng tắm đi ra thì thấy mặt đất vương vãi toàn là đồ lót, tất tai, tựa như cố ý bày ra một cái cảnh bừa bộn, cho thấy một màn ân ái vừa rồi hoang dã cuồng nhiệt ra sao.

Mặt cô hơi đỏ cúi người nhặt y phục hai người vứt bừa bãi tách ra, gấp gọn gàng rồi đặt lên ghế sô pha và bàn, trong lúc nhặt nhạnh còn hồi ức lại từng chi tiết vì sao lại tự nhiên lại xảy ra chuyện này. Trước đó hai người vẻn vẹn có một lần hôn nhau, cô chẳng bao giờ ngờ tới giữa bọn họ lại cọ xát ra ngọn lửa lớn như thế, khiến vừa rồi cô hết sức kích động, hết sức quên mình, tới mức hạ thân còn hơi đau.

Nhìn về phía giường, Soái Lãng cứ như người không liên quan, Thịnh Tiểu San tức giận kéo chăn, vốn định mắng y một câu, ai ngờ nhìn thấy Soái Lãng toàn thân đen xì liền phì cười.

“Anh không mặc y phục còn khó coi hơn mặc y phục, như con khỉ đầu chó ấy.”