← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 028 Diễm phúc bất ngờ, hạnh phúc khó nhận . (3)

Soái Lãng kéo chăn lại, chỉ lộ ra đôi mắt xấu xa nhìn Thịnh Tiểu San, nhìn cô cúi người xuống lấy chăn từ trong tủ ra, động tác ấy làm bờ mông tròn vành vạnh vểnh lên chĩa về phía y, lòng đầy cảm xúc nói: “Còn cô không mặc y phục lại đẹp hơn là mặc y phục nhiều.”

Thịnh Tiểu San ôm đống chăn ném thẳng lên mặt Soái Lãng, cô chẳng phải thiếu nữ mới vào đời mà khóc lóc, chuyện vừa rồi, cô góp phần vào đó, chẳng trách được Soái Lãng. Chuyện đã thế rồi đành chấp nhận, thả mình xuống giường, chui vào chăn, vặn đèn tối đi.

Soái Lãng nghe thấy tiếng loạt xoạt, như đây là trình tự hiển nhiên, thầm nghĩ: Đúng là nữ nhân thành thục, căn bản không cần nói chủ đề chịu trách nhiệm, hơn nữa đúng là vợ người khác tốt thật, chơi bời một phen chả có mối lo về sau, xong việc rồi như hai vợ chồng ấm áp đi ngủ. Cảm giác bị đội nón xanh khẳng định không tốt, có điều đội nón xanh cho người khác, vì sao lại sướng thế này?

Đèn tối đi rồi, nhưng chưa tắt hẳn, Soái Lãng còn vây trong không khí phơi phới, ngửi mùi thơm nhẹ từ dầu gội đầu và thân thể nữ nhân, hai người ở trong nhà vệ sinh một phen mây mưa, tư thế học từ phim Âu Mỹ chắc chắn làm nổ ống kính. Thịnh Tiểu San cảm giác quái quái, tuy đây là lần đầu tiên của hai người, cũng là lần đầu tiên cô để nam nhân khác không phải chồng mình tiến vào thân thể, cơ thể cô không bài xích, ngược lại, cả hai cứ như đã mong đợi từ lâu, phối hợp rất ăn ý, tựa như quá rõ nhịp điệu của đối phương...

Soái Lãng thì chẳng nghĩ nhiều như thế, vừa rồi tiêu hao nhiều thể lực, mí mắt đánh nhau, điên cả buổi tối, giờ mệt lắm rồi, có điều Soái Lãng vừa lim dim ngủ thì một bàn tay nắm lấy lỗ tai, sau đó Thịnh Tiểu San hơi thở như lan ghé tới: “Bại hoại, có phải là có ý đồ xấu với tôi lâu rồi không?”

“Cô nói thế không phải đùa à, hôm nay thấy mỹ nữ nào tôi chẳng có ý đồ.” Soái Lãng ậm ừ một câu làm Thịnh Tiểu San bực tức đẩy mạnh, nhưng y mệt lắm rồi, giữ nguyên tư thế, miệng lẩm bẩm: “Đừng quấy nữa, mệt chết đây này, để tôi ngủ một chút.”

“Không được.” Thịnh Tiểu San thì lại hết sức tinh thần, lay người Soái Lãng ghé vào tai y hỏi: “Vậy anh nói cho tôi biết, có phải anh thích tôi không?”

“Ài...” Soái Lãng muốn ngủ vô cùng, không hiểu nổi sự cố chấp của nữ nhân, lớn tiếng nói: “ Thích, thích, tôi không thích thì có thể bỏ nhiều sức như vậy không?”

“Nói bừa, chẳng giống thích tẹo nào.” Thịnh Tiểu San tựa hồ muốn truy đuổi tới cùng, tựa như không muốn bị nam nhân kéo lên giường một cách oan ức như vậy.

“Cô muốn nghe lời nói thật à, cô cực độ thèm khát, tôi thì vội phát tiết, hai chúng ta nhu cầu trùng hợp, cô có chồng rồi, tôi thích cũng ích gì.” Soái Lãng không chịu được phiền đạp chân.

Thịnh Tiểu San nửa bực nửa buồn cười: “Vậy không sao, tôi ly hôn gả cho anh, nhất định làm anh thích tôi. Con người anh chẳng được tích sự gì, nhưng hôm nay tôi lại phát hiện ra anh có một sở trường.”

Soái Lãng khó chịu lắm, vốn muốn kích thích Thịnh Tiểu San một câu, ai ngờ bị cô phản kích, đang mệt tới không muốn để ý tới cái đề tài vô nghĩa này, cuộn người chùm chăn chuẩn bị giả ngu cho qua.

Không ngờ vẫn không thoát, vừa yên tĩnh được một lúc thì cảm thụ được một thân thể mềm mại chui vào chăn của mình, chẳng những chui vào còn ôm lấy mình, vì thế lưng bị hai thứ ấm ấm mềm mềm áp lên, người bị cái chân gác lên người, làm Soái Lãng rất thiếu tự nhiên, song đồng thời cơn buồn ngủ tiêu tan luôn. Bên tai có giọng nói thỏ thẻ truyền tới: “Nói lần nữa xem, thích không?”

“Thích.” Soái Lãng rên, đây chắc chắn là lời nói thật.

“Thế còn muốn ngủ không?” Thịnh Tiểu San trêu ghẹo.

“Không muốn.” Soái Lãng quay lại, ôm thân thể kia vào lòng.

Thịnh Tiểu San vừa ôm vừa cọ, toàn thân dán lên người Soái Lãng, cuộn lại như con chim nhỏ, làm Soái Lãng khoan khoái lắm, cô cười khúc khích trêu: “Biết ngay anh không chịu nổi dụ hoặc mà, đại bộ phận nam nhân đều suy nghĩ bằng nửa dưới, đồ háo sắc.”

“Cũng chưa hẳn.” Soái Lãng từ sắc ngộ đạo: “Nữ nhân có thể dựa vào thân trên so cao thấp, nhưng nam nhân không thể chỉ bằng thân dưới luận hơn thua.”

“Thôi đi ạ, dù là trên hay dưới của anh đều chẳng ra làm sao.”

“Khẩu thị tâm phi nhé, không ra sao mà vừa rồi cô kêu hăng thế, à phải lại còn kêu bằng tiếng Anh, đừng tưởng tôi mù chứ, cô kêu baby tôi hiểu đấy... Ha ha ha... Còn cả my god, my god nữa chứ...”

Thịnh Tiểu San có chút xấu mặt rúc vào lòng ngực Soái Lãng cười, toàn thân rung rinh, móng tay dài véo Soái Lãng mấy cái. Vừa đau lại vừa thích, động tác ái muội đó làm Soái Lãng không còn tí ti buồn ngủ nào nữa rồi.

Tách một cái, đèn sáng hẳn, Thịnh Tiểu San mình trần vươn người ra mở tủ lạnh nhỏ ở đầu giường lấy chai rượu, quay về chăn, rót hai ly. Soái Lãng khát thật, vừa nằm vừa uống champagne nhìn mỹ nữ khỏa thân, sảng khoái lại thêm một phần.

“Soái Lãng, tôi đi liền ba tháng mà trở về anh chẳng hỏi tôi đi đâu, về làm gì, còn nữa... Tóm lại là tôi thấy anh chẳng quan tâm tới tôi gì cả.” Thịnh Tiểu San giọng như nũng nịu.

Soái Lãng nhấp ngụm rượu lạnh, chép miệng: “Tôi biết, lại số tiền 500 vạn kia chứ gì, số tiền đó tôi tiêu hơn 100 vạn... Số còn lại mai tôi chuyển cho Phượng Nghi Hiên, phần còn thiếu tôi sẽ cố gắng bù sớm. Bây giờ tôi siêu thoát rồi, số tiền đó tôi chẳng cần, tôi không ngại giữa chúng ta có bất kỳ qua lại nào trừ kinh tế.”

Trải qua sự kiện Đoan Mộc Giới Bình làm Soái Lãng được khai sáng, chí ít thì thái độ với tiền không còn như trước thấy vơ được là vơ nữa, dù sao hơn nửa năm qua y đổi đời rồi, kiếm rất nhiều. Nếu đọ tích lũy thì y chưa có nhà, chưa có xe, thua kém nhiều lắm, nhưng nếu luận riêng tốc độ kiếm tiền, khối ông chủ công ty đàng hoàng chẳng bằng y.

Thịnh Tiểu San nghe được bất ngờ: “Xem ra coi thường anh rồi, mấy trăm vạn không để vào mắt nữa.”

“Đương nhiên, giờ tôi thấy có bao tiền không quan trọng, khái niệm tài phú rất rộng, ví dụ xung quanh chúng ta có không ít người giàu có, nhưng chưa chắc họ đã hạnh phúc hơn người ăn chưa no ở Somalia và Nam Phi là bao. Con người sống cần có cảnh giới, giải quyết vấn đề cơm no áo ấm xong, tiền không mang lại thêm cho người ta bao nhiêu hạnh phúc, nhưng phiền toái lại rất lớn.” Soái Lãng cảm khái một phen, thấy Thịnh Tiểu San trầm tư, hỏi: “Sao thế, nghĩ tới... Chuyện trước kia của chúng ta à?”