← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 029 Diễm phúc bất ngờ, hạnh phúc khó nhận . (4)

Vốn Soái Lãng định hỏi "nghĩ tới chồng rồi à?", nhưng lời ra tới miệng nhận ra phá hỏng bầu không khí nên thu lại.

Thịnh Tiểu San không đáp, lại còn có chút nặng nề: “ Tôi vốn cho rằng với tính khí của anh, gặp lại tôi anh sẽ nổi điên, hoặc là không thèm để ý tới tôi, không ngờ anh sái thoát rồi... Vì sao thế?”

“Cô biết mà.”

“Làm sao tôi biết.”

“Cô dám nói là không biết Đoan Mộc Giới Bình à?”

“Người đó thì tôi biết.”

“Thế không phải là xong rồi sao? Hắn khiến tôi siêu thoát.” Soái Lãng thở dài, có chút buồn bã.

Thịnh Tiểu San hơi nhướng mắt lên, có vẻ khẩn trương cùng dè dặt: “Anh có ý gì, có thể nói với tôi không? Kỳ thực trước khi anh biết tới hắn thì tôi đã biết người này rồi, Phượng Nghi Hiên và bác Cố liên thủ đối phó với hắn. Chúng tôi bày ra cho hắn rất nhiều đối thủ, cảnh sát, ông chủ thương trường, XHĐ, cùng cả anh nữa, vốn nghĩ chỉ có thể trói chân hắn thôi, không ngờ giải quyết nhanh như thế, lại còn mơ mơ hồ hồ thua trong tay anh....”

“Thực ra tôi tìm anh không phải vì số tiền kia, kể cả anh không ăn chặn nó, Phượng Nghi Hiên cũng sẽ cung cấp cho anh đủ tiền để thao tác, chuyện này quá nhiều thứ bất ngờ, tôi còn chưa hiểu, bất ngờ nhất là anh.”

“Thực ra tôi học của Đoan Mộc Giới Bình đấy, vì năng lực của cá thể hữu hạn, Đoan Mộc Giới Bình rất hiểu cách tạo thế và thao túng người khác. Vì một cuốn Anh Diệu Thiên và ân oán sư môn, còn truy sát tôi, hắn đã xúi giục mấy thế lực nghe lời hắn. Nhưng vừa vặn chiêu đó tôi cũng biết, còn làm tốt hơn hắn, vì tôi sinh ra và lớn lên ở Trung Châu, tôi có ưu thế địa lợi, huống hồ tôi còn có cảnh sát ở sau chống lưng, hắn vừa cố chấp lại kiêu ngạo tới xem thường, cho nên hắn thua... Tôi chỉ chưa hiểu, hắn tự sát là bình thường, Thượng Ngân Hà vì sao còn chết trước hắn, nghĩ không ra...” Soái Lãng nói vài câu khái quát.

Nghe nói tới Thượng Ngân Hà, sắc mặt Thịnh Tiểu San không tự nhiên, song cô che giấu rất nhanh, cười nói: “Nói đi, tôi thực sự muốn nghe.”

“Vậy cô nói Thượng Ngân Hà có phải cũng là một mắt xích, một quân bài giống như tôi không?” Soái Lãng nghi hoặc.

Thịnh Tiểu San khẽ mím môi: “Gần như là thế, vốn sắp xếp để hắn thành mục tiêu tối thượng của Thượng Ngân Hà, không ngờ hắn còn chưa qua nổi cửa ải của anh... Nguyên nhân anh không nên biết vẫn hơn.”

“Cũng đâu khó đoán đến thế, Thượng Ngân Hà nắm khoản tiền lớn đến vậy, nói cho cùng hắn giống người đại diện đứng ra ngoài, còn sau lưng chính là tập đoàn lợi ích, giờ hắn bị điều tra rồi, tập đoàn sau lưng đành thí xe giữ tướng... Hoặc còn nguyên nhân nữa, loanh quanh cũng chỉ là vì tiền.” Soái Lãng suy đoán: “ Tôi nghe nói Thượng Ngân Hà có nghiệp vụ qua lại mật thiết vời nhà khai phát địa ốc, đám này cũng nửa đen nửa trắng, có chuyện gì họ không dám làm chứ?”

Thịnh Tiểu San lấy sự im lặng đáp lại, không nói đúng lại chẳng bảo sai, truy hỏi chuyện xảy ra mấy tháng qua, Soái Lãng biết không ngủ được rồi, song y cẩn thận lắm, dù lúc này tay vuốt ve bờ mông trơn nhẵn của Thịnh Tiểu San, song vẫn đề phòng, đem đại bộ phận công lao đặt lên người cảnh sát, còn bản thân giống tham gia một trò chơi.

Đợi lúc kết thúc, Thịnh Tiểu San bất ngờ hỏi: “Vậy tài sản của Đoan Mộc Giới Bình rơi vào tay ai?”

“Cảnh sát chứ còn ai nữa, cha tôi nói, hắn vất vả cả đời làm đầy cho quốc khố, cớ gì khổ thế... Con mẹ nó, cuối cùng mua đất, tổ chức ma chay còn là tôi móc tiền túi ra, cô bảo thế là sao?... Mà thôi, không nhắc nữa, cha tôi bảo hắn cũng đáng thương, tôi vốn coi thường hắn, nhưng cuối cùng hắn chết coi như rất đàn ông, tới chết không thỏa hiệp, còn lừa cảnh sát một vố.”

“Không đúng, nếu hắn không thỏa hiệp, sao tài sản lại rơi vào tay cảnh sát.”

“Cô coi thường cảnh sát quá rồi, cô dù trốn trong ngóc ngách nào thì cuối cùng cảnh sát cũng moi ra thôi.” Soái Lãng đặt ly rượu sang bên cạnh.

“Không đúng, anh coi thường Đoan Mộc Giới Bình thì có, anh nghĩ hắn lại không có bố trí với tài sản của mình à, hắn chưa chết còn tìm người an táng cho mình mà. Nói không chừng hắn để lại cho ai đó rồi... á” Thịnh Tiểu San vừa nói vừa quan sát sắc mặt Soái Lãng, không ngờ nói tới đó, Soái Lãng đã luồn tay vào giữa hai chân cô, miết một cái, cô không vui kéo tay y ra, mắng: “Đang nói chuyện đàng hoàng.”

“Nghĩ linh tinh làm gì, dù sao cũng không cho cô.” Soái Lãng nhéo núm vú Thịnh Tiểu San một cái đáp trả.

“Vậy hắn có cho anh không?” Thịnh Tiểu San nhìn xoáy vào mắt Soái Lãng.

Soái Lãng xì một tiếng: “Cô thấy có khả năng không? Tôi dẫn người đập ngất hắn, tống hắn vào tù, cô nghĩ hắn để tôi hưởng lợi.. A.”

Nói tới đó Soái Lãng tỉnh ngộ, kéo Thịnh Tiểu San trong lòng ra: “Oa oa oa... Không phải cô nghĩ tôi thành phú ông rồi nên hiến thân cho tôi chứ? Ha ha, thế thì cô thảm rồi, bị tôi chơi miễn phí rồi, tôi chả được gì từ hắn, ha ha ha.”

“Anh, anh … cái đồ lưu manh này...”

Thịnh Tiểu San bị kích thích, nhào tới nhéo Soái Lãng, không ngờ người vừa chống dậy, nửa thân trên phơi bầy hoàn toàn trước mặt Soái Lãng. Vóc dáng cô gọn gàng cân đối, bầu vú vừa vặn không lớn không nhỏ, ưu mỹ lại vừa tay, mịn màng mà trơn láng như gốm sứ, đầu nhũ hoa săn chắc đính hai nụ anh đào vẫn còn tươi hồng non nớt.

Soái Lãng vừa nghỉ ngơi một lúc, hưng thú lại dâng lên lập tức nhổm dậy ôm choàng thân hình yêu kiều động lòng người trước mặt, lật nằm đè lên trên.

Thân thể mảnh mai của Thịnh Tiểu San bị áp lên đệm, tựa như cực lực phản kháng: “Anh muốn làm cái gì?”

“Ha ha ha, muốn nghe cô dùng tiếng Anh kêu...” Soái Lãng cười gian, lần này chẳng có dạo đầu gì cả đã tiến thẳng vào.

“Không được, không được, đồ khốn kiếp...” Một tiếng rên kèm theo hơi thở run rẩy cất lên, hai chân của Thịnh Tiểu San bỗng căng cứng, ngón chân quắp vào trong lòng bàn chân, cặp đùi thoáng run rẩy kịch liệt, rồi lại chầm chậm thả lỏng, nhưng cổ rướn lên kêu.

Cố ý, dứt khoát là cố ý, sự vùng vẫy chống trả tựa đang phản kháng đó làm huyết mạch Soái Lãng căng phồng, cảm giác đang cưỡng bức.

Rất lâu sau, Soái Lãng rên rỉ yếu ớt nhìn Thịnh Tiểu San cưỡi trên người mình ra sức rong ruổi: “Tôi thua rồi... Sắp cạn tinh mà chết rồi.”

Lại qua lúc nữa, trong tư thế nửa quỳ, Soái Lãng gác đôi chân trắng nõn của Thịnh Tiểu San lên vai, đôi bàn chân mảnh dẻ khẽ đong đưa trên không trung, kêu mơ hồ: “Không muốn, không muốn nữa... Đồ gia súc nhà anh, anh là con gì vậy...”

Lại qua lúc nữa, trời sáng rồi, căn phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh, đôi nam nữ ngủ say, vẫn quấn chặt lấy nhau ….