← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 030 Diễm phúc bất ngờ, hạnh phúc khó nhận . (5)

Soái Lãng lơ mơ làng màng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, nhìn đồng hồ không ngờ đã 9 giờ hơn, nhận điện thoại một cái nghe thấy tiếng trạm trưởng, phòng nhân lực thông báo, toàn bộ nhân viên thực tập về báo cáo.

Trạm trưởng Cao bảo Soái Lãng thuận tiện đi nhận luôn tiền trợ cấp về, Soái Lãng đáp một tiếng rồi vội vàng rời giường, quần áo được Thịnh Tiểu San gấp gọn gàng trên bàn rồi, mặc qua loa lên, lúc định đi mới nhìn cô gái tóc xõa che hết mặt còn say ngủ. Lúc này nhận ra hậu di chứng một đêm phong lưu, toàn thân đau nhức, hai chân nhũn ra, thấy Thịnh Tiểu San ngủ mê mệt không nỡ đánh thức, quyến luyến hôn lên trán cô một cái, khép cửa mà đi.

Mệt, mệt bã cả người, Soái Lãng lên xe taxi còn ngủ thiếp đi, đến nơi tài xế đánh thức, dụi dụi mắt đi vào cục đường sắt, lên lầu còn loạng choạng thiếu chút nữa ngã lăn xuống thang, lòng lẩm bẩm: Bảo sao nói anh hùng khó vượt ải mỹ nhân, riêng ải trên giường này đủ chết, lúc trên giường như rồng như hổ, xuống giường như chó chết.

Đây là thứ vừa đau khổ vừa thống khoái, Soái Lãng bước chân như người say, vừa đi vừa ngáp, tìm nhà vệ sinh, lấy nước lạnh vỗ lên mặt cho tỉnh táo, dù sao vẫn còn trẻ, miễn cưỡng chống đỡ được.

Khi Soái Lãng tới phòng nhân lực gõ cửa đi vào thì lần này cả bốn người trong phòng đều đầy đủ, thế nhưng bốn người bao gồm Tiết Tiểu Nghệ đều dùng ánh mắt khác lạ nhìn Soái Lãng. Soái Lãng còn tưởng mình đi vội quần áo có vấn đề, nhìn lại không phát hiện ra vấn đề.

Tiết Tiểu Nghệ đứng dậy ngoắc tay: “Anh đi theo tôi.”

Soái Lãng theo sát phía sau, ra ngoài rồi mới hỏi: “Tiểu Nghệ, sao thế? Sao ai cũng nhìn tôi như nhìn xiếc khỉ là thế nào?”

“Đâu ra, đó là ánh mắt hâm mộ cùng đố kỵ thôi, Soái Lãng, thật không nhìn ra, anh che giấu cũng kín quá đấy.” Tiết Tiểu Nghệ nhìn Soái Lãng từ trên xuống dưới.

Soái Lãng càng hồ đồ: “Cô nói thế là sao, tôi nghe không hiểu.”

Nếu nói chuyện mình che giấu thì nhiều lắm, có mà kể hoài không hết, hay là mớ tiền án ở đồn công an bị phát hiện rồi, nên chuyển biên chế chính thức có vấn đề. Nghĩ tới đó Soái Lãng đi nhanh tới gần: “Tiểu Nghệ rốt cuộc là chuyện gì thế, cô không nói rõ làm tôi thấp tha thấp thỏm, tôi không phạm sai lầm gì chứ?”

“Tới văn phòng chủ nhiệm Tống là biết...” Tiết Tiểu Nghệ dừng chân: “Anh thực sự không biết à?”

“Tôi làm sao mà biết?”

“Tôi cũng không biết, có điều chủ nhiệm Tống hôm nay chuyên môn nhắc tới anh, tôi đoán không phải chuyện xấu đâu.”

Cô gái này quá kín miệng làm Soái Lãng càng lo, y làm chuyện tốt thì ít, làm chuyện xấu thì nhiều không đếm xuể: “Cô tiết lộ chút đi, tôi chột dạ lắm.”

“Con người anh thật là, tới lúc này rồi còn vờ vịt.” Tiết Tiểu Nghệ không đáp đi tiếp, tới trước cửa phòng chủ nhiệm Tống, định đưa tay lên gõ cửa rồi còn dừng lại, vẫn dùng ánh mắt quái dị nhìn Soái Lãng từ trên xuống dưới, giọng điệu nghiêm túc: “Soái Lãng, tôi hết sức nghiêm túc nói với anh, giữa tôi và anh không có khả năng xảy ra chuyện gì hết, đừng cho rằng anh có chút tiền, có chút quan hệ thì ghê gớm.”

“Hả?” Soái Lãng ù đầu: “Tôi nói này lãnh đạo, cô làm sao thế?”

“Anh vẫn vờ vịt à, anh bảo mẹ của tên ngốc Đại Ngưu kia bớt tới nhà tôi đi, làm như tôi không gả đi được ấy, còn xúi mẹ tôi nhờ người tới nhà anh làm mai, đừng tưởng tôi không biết cái trò của anh. Anh có tiền, có chỗ dựa, nên muốn quấy rối tôi chứ gì?” Tiết Tiểu Nghệ như bị sỉ nhục vậy.

Soái Lãng hiểu rồi, là bà mẹ sồn sồn của Đại Ngưu đi nói linh tinh khiến Tiết Tiểu Nghệ bẽ mặt, y cũng bực lắm, chuyện không liên quan gì tới mình, có điều vẫn xin lỗi: “Không phải tôi đâu Tiểu Nghệ, thế hệ chúng ta tin gian tình chứ không tin ái tình, càng chẳng nói gì tới làm mai... Tôi là tên thợ điện nát, làm sao xứng với cô.”

Câu này nói rất cho người ta thể diện, thế nên hay dở gì cũng làm Tiết Tiểu Nghệ nén giận xuống, gõ cửa dẫn Soái Lãng vào văn phòng chủ nhiệm Tống. Không ngờ chủ nhiệm Tống lại nhiệt tình tới mức không chịu nổi, rời bàn làm việc đi ra vỗ vai Soái Lãng cắm rễ ở cơ sở, đáng khâm phục, lại khen Soái Lãng coi đơn vị là nhà, yêu nghề kính nghiệp, thực sự là tấm gương cho người trẻ tuổi thời nay.

Khen tới mức Soái Lãng nghe cũng thấy xấu hổ luôn, chỉ bản thân: “Chủ nhiệm Tổng, chú cẩn thận nhìn lại đi, chú có nhầm người không vậy, tôi, Soái Lãng đây mà.”

Tiết Tiểu Nghệ suýt phì cười, chủ nhiệm Tống đương nhiên không nhầm, chỉ là Soái Lãng tự biết mình, y đi làm được mấy buổi đâu, tới chỗ làm cũng chỉ chơi bời, nghiệp vụ không biết chút gì, mặt dày mấy cũng phải xấu hổ.

“Xem đi, bây giờ người trẻ tuổi khiêm tốn như Tiểu Soái không nhiều nữa rồi. Tới đây Tiểu Soái, đây là danh sách tuyển chọn cán bộ dự bị, cậu điền rồi mau chóng nộp lên nhé.” Chủ nhiệm Tống đưa một bản hồ sơ cho Soái Lãng.

Soái Lãng muốn lồi mắt: “Cán bộ dự bị ấy ạ.”

“Đúng rồi, đồng chí trẻ tuổi có năng lực như cậu phải nhanh chóng đi lên cương vị lãnh đạo, trước Tết Dương sẽ phải chuẩn bị một báo cáo cạnh tranh nhé.” Chủ nhiệm Tống tiết lộ.

Soái Lãng váng vất, chuyện gì thế này, tuyển lưu manh làm lãnh đạo? Mặt y lúc này rất ngốc: “Tôi, tôi có thích hợp không?”

“Sao không thích hợp, khiêm tốn quá mức thành kiêu ngạo đấy.” Chủ nhiệm Tống cười khà khà bóp vai Soái Lãng: “Phải rồi Tiểu Soái, cậu đã vào Đảng chưa?”

“Hả, vào Đảng?” Soái Lãng thậm chí phải tự cấu mình một cái để biết là không phải mơ, vẫn cảm thấy trò đùa này đi quá xa rồi, lắc đầu.

“Vậy viết đơn xin vào Đảng chưa?”

Vẫn lắc đầu.

“Thế thì cậu cũng phải là đoàn viên chứ!” Chủ nhiệm Tống nói.

“Vốn tôi chuẩn bị vào đoàn, có điều thời sơ trung đánh nhau, chủ nhiệm lớp loại tôi rồi... Chuyện, chuyện, chuyện vào Đảng tôi không dám nghĩ tới đâu, đem thẩm tra tư cách một cái là loại ngay... Chủ, nhiệm Tống, chú để cho người khác đi.” Soái Lãng hơi lắp bắp, trần đời chưa bao giờ gặp chuyện khiến y thiếu tự nhiên như vậy, hổ thẹn như vậy, cầm hồ sơ để lại bàn chủ nhiệm Tống.

Tiết Tiểu Nghệ còn không biết anh chàng này à, hồi cao trung vì theo đuổi cô có thủ đoạn gì chưa làm, mặc dù cục thường đề bạt vài người không xứng đáng, nhưng chưa lần đề cử nào sai lệch nghiêm trọng thế này. Rõ ràng chủ nhiệm Tống suy nghĩ quá đơn giản rồi, cái mầm non mà lãnh đạo đánh tiếng chiếu cố này quá tệ mà, phải nói là cỏ độc mới đúng.

Nhưng lãnh đạo tự có thủ đoạn của lãnh đạo, chủ nhiệm Tống vẫn đưa hồ sơ cho Soái Lãng, nghiêm giọng nói: “Suy nghĩ của cậu vậy là không đúng rồi, dù điều kiện bản thân có kém tới đâu, con người vẫn phải mong tiến bộ. Huống hồ cậu đâu kém, lần này bình bầu nhân viên ưu tú, cậu đang thực tập đã được báo danh, điều này chứng tỏ cậu làm việc cần mẫn.... Chuyện lựa chọn cán bộ dự bị, cục đã cân nhắc vẹn toàn, trước tiên cậu phải phục tùng an bài của tổ chức đã, đúng không?”

“Tiểu Nghệ, dạy cậu ấy điền thế nào, sau đó tìm vài đơn xin gia nhập Đảng, xem qua học tập, mau chóng giao đơn xin gia nhập Đảng lên. Phải rồi Tiểu Soái, cạnh tranh vị trí phó khoa không kịch liệt lắm, nhưng báo cáo đọc trên hội nghị phải thuộc lòng, không nên mang bản thảo lên báo cáo.... Rồi, cứ thế, đi làm đi.”

Xem ra đây chính là đề bạt đột kích trong truyền thuyết, chỉ có điều người được đề bạt chả hiểu gì, Soái Lãng ù ù cạc cạc bị Tiết Tiểu Nghệ kéo ra khỏi văn phòng, ra tới ngoài y cuống cả lên: “Chuyện này rốt cuộc là sao, hết vào Đảng lại đề bạt, còn cạnh tranh với lại phát biểu, người trong khu tập thể đường sắt có ai không biết tôi là người thế nào, trò đùa này lớn quá rồi đấy.”

“Chà, anh tự biết mình đấy nhỉ, có điều đây là phá cách đề bạt, là chuyện tốt bao nhiêu người mong mà chẳng được.”

“Chuyện tốt cái gì chứ, cô xem mục này, trước kia cho sai phạm gì lớn, bị xử phạt gì... Mục này chỉ để vài dòng, làm sao đủ cho tôi điền?”

“Mục đó lãnh đạo an bài là để trống, ôi anh đừng khiêm tốn, giờ người được đề bạt đều nát như anh đấy.” Tiết Tiểu Nghệ rốt cuộc không nhịn được cười nữa rồi, che miệng cười không ngăn lại được.

Soái Lãng thộn mặt ra, cục đường sắt Trung Châu tuy là quốc xí, nhưng biên chế dựa theo đơn vị hành chính sự nghiệp, công nhân bình thường muốn lên cấp phó khoa có mà tốn cả đời, như cha y sắp về hưu rồi mà cũng chỉ cấp phó khoa thôi, còn y vào đơn vị chỉ ăn với chơi, chưa đầy ba tháng đã có vị trí lãnh đạo chờ sẵn, cấp bậc được an bài, bảo người ta phải có phản ứng thế nào?

“Mau đi, ngây ra cái gì?” Tiết Tiểu Nghệ thúc giục.

Soái Lãng giật mình đi theo như lên pháp trường, dù y quỷ kế đa đoan cũng không nghĩ ra vị lãnh đạo nào mù mắt chó tới mức này.

(*) Hôm nay dừng ở đây nhé.