← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 031 Gieo xuống nhân nào, ắt nhận quả đó. (1)

5 giờ sáng sân bay Tân Trịnh Tp Trung Châu, trời u ám như hoàng hôn, tuyết rơi lác đác, ánh đèn đường băng lập lòe, máy bay lên xuống đều mơ hồ. Thịnh Tiểu San tới từ rất sớm, ăn mặc xinh đẹp, áo len màu vàng, ngoài khoác áo khoác chiếc áo màu vằn da báo cá tính, giày bốt cao gót tôn lên chân ngọc thon thả quyến rũ, mái tóc nâu nhạt bồng bềnh, người cân xứng, toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra một sức quyến rũ mà vẫn đoan trang thục nữ, thực sự khác hẳn với cô gái phóng túng hoang dại đêm Giáng Sinh.

Cô liên tục nhón chân nhìn màn hình hiển thị, rốt cuộc thấy chuyến bay tới nơi, sớm đợi ở lối ra, không lâu sau vẫy tay rối rít, từ xa đi lên thân mật cùng nam tử xách hành lý rời khỏi sân bay.

“Nghĩa Minh, sao lại muộn một ngày thế?” Thịnh Tiểu San nũng nịu hỏi.

“Bắc Kinh bão cát làm lỡ chuyến bay, vừa vặn cùng vài người bạn trong nghề tụ tập, công tác trù kiến ở chỗ em thuận lợi chứ?”

Nam nhân đó dáng người của dân phương bắc, dáng cao vai rộng, tuổi trên 30, đứng cùng Thịnh Tiểu San thực sự là trai tài gái sắc. Đặc biệt nam nhân này kéo hành lý có ký hiệu hàng không quốc tế, khí độ bất phàm, cử chỉ lời nói dáng dấp của ông chủ, lại còn là một soái ca hào khí, không ít người quay đầu nhìn, bắt mắt hơn Thịnh Tiểu San.

Thịnh Tiểu San khoác tay hắn, có chút giống đang khoe: “Cơ bản là thuận lợi, em tìm hiểu các ngành nghề địa ốc, chế tạo điện tử, hậu cần, như cầu tài chính rất lớn. Đặc biệt là sau khi Hoa Ngân sụp đổ, thị trường này đang là một khoảng trống, đây là cơ hội.”

“Cơ hội và nguy cơ luôn song hành, em đừng quá lạc quan.” Lưu Nghĩa Minh nắm tay vợ, cúi đầu xuống, hỏi nhỏ: “San, chuyện kia sao rồi, trong điện thoại em nói căn bản không giống, anh thì tìm hiểu qua nhiều nguồn, trừ y ra thì làm gì có ai khác, sao em khẳng định không phải y?”

Thịnh Tiểu San chột dạ, trong mắt thoáng qua hình ảnh cô và Soái Lãng kịch chiến từ nhà vệ sinh ra giường ngủ, từ giường ngủ xuống dưới đất, có điều che giấu rất nhanh: “Trực giác đấy.”

“Trực giác á?” Lưu Nghĩa Minh ngạc nhiên.

“Ừ, anh biết nghề của em mà, khí chất của một phú ông bạc tỷ với một người bình thường làm sao có thể che giấu. Tên đó à, em thấy bảo y giống cái gì cũng được, chỉ không giống người vừa mới phát tài lớn... Nghĩa Minh, anh có được tin tức gì mà xác nhận chính là y?” Thịnh Tiểu San hỏi lại.

“Cũng không phải xác nhận là y, mà trừ y ra thì không còn ai nữa.” Lưu Nghĩa Minh cũng tin đánh giá của vợ, nhưng như thế không đúng ý muốn của hắn, ảo não nói.

Hai người nhỏ giọng thì thầm, rời đại sảnh, xuống tầng hầm để xe, Thịnh Tiểu San lái xe ra, chồng cô cho hành lý vào cốp sau. Khi hắn ngồi ở ghế phụ lái, thắt đai an toàn xong, Thịnh Tiểu San vươn người tới, hôn nhẹ chồng một cái, tạm xoa dịu chút khao khát dồn nén từ lâu.

Lưu Nghĩa Minh mỉm cười nhìn khuôn mặt đẹp của cô, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mịn màng, tay sờ lên bờ môi mềm mại và mọng nước, chỉ thế thôi, không quá vồ vập.

Thịnh Tiểu San tựa tâm tình rất tốt, nói liên hồi: “Nghĩa Minh, giờ còn chưa tới 6 giờ sáng, anh về ngủ bù trước hay đi dạo Trung Châu trước, hay đi xem nơi ở mới của chúng ta? Cơ bản đã xong xuôi rồi, chỉ cần anh đồng ý, có thể vào ở bất kỳ lúc nào.”

Rất ấm áp, cũng không thiếu ái muội giữa vợ chồng, có câu nói tiểu biệt thắng tân hôn, xa cách lâu còn hơn trăng mật. Đôi mắt Thịnh Tiểu San lập lờ xuân ý, chồng cô đẹp trai hơn tuyệt đại đa số nam nhân, chẳng những thế còn ưu tú. Chỉ có điều chồng cô do tính chất công tác thường xuyên ở nước ngoài, còn cô ở trong nước, xa cách lâu ngày tình cảm vợ chồng khó tránh khỏi lạnh nhạt, dù thường xuyên bay qua bay lại đoàn tụ vẫn chẳng thể như sống cùng nhà, huống hồ chồng cô chưa bao giờ thiếu mỹ nữ vây quanh.

Quả nhiên, Lưu Nghĩa Minh bỏ qua ánh mắt ám thị của Thịnh Tiểu San, đầu ngửa ra sau dựa vào lưng ghế: “Đi Bắc Mang trước đã.”

Đó là nghĩa trang, hắn muốn đi xem mộ Đoan Mộc Giới Bình hơn là đoàn tụ với vợ yêu của mình. Thịnh Tiểu San không khỏi thất vọng khởi động xe, đêm hôm đó là sai lầm, cô tự nhủ, chỉ một lần thôi, vì thế cô muốn hâm nóng lại tình cảm vợ chồng, muốn cùng chồng trải qua giây phút nóng bỏng lãng mạn để xua đi hình bóng Soái Lãng thi thoảng hiện ra trong đầu.

Thế nhưng dọc đường đi chồng cô điện thoại không ngớt, đa phần nói tiếng Anh, nói còn lưu loát hơn tiếng mẹ đẻ. Phải tới nửa đường Thịnh Tiểu San mới tranh thủ được lúc hắn dừng gọi điện nói ra nghi vấn lớn nhất trong lòng: “Nghĩa Minh, có chuyện này em không hiểu.”

“Chuyện gì?”

“Chính là chuyện số tài sản mà anh nói.”

“Ừ, làm sao?”

“Ở Trung Quốc này bầu không khí không giống với nước ngoài, mua vé số trúng thưởng còn phải đeo mặt nạ đi nhận, cho dù thực sự là Soái Lãng có được, anh cho rằng y chịu nhả ra à? Nếu là em, em cũng không ngốc thế đâu.”

“Ha ha ha, chuyện đó thì không do y quyết được.” Lưu Nghĩa Minh cười: “ Tài sản của Đoan Mộc Giới Bình không phải vàng bạc châu báu gì hết, mà là trái phiếu không tên, lượng lớn trái phiếu như thế, cách đổi ra tiền mặt vô cùng phức tạp, không phải người bình thường có thể làm được. Nếu có người đem đổi, anh sẽ biết ngay, mà không đem đổi, nó chỉ là đống giấy vụn.”

“Vậy giả thiết số trái phiếu này trong tay y, vì sao y phải lựa chọn hợp tác với chúng ta?” Thịnh Tiểu San đặt câu hỏi.

“Thứ này ở Đại Lục mà nói thì nó là tang vật, cá nhân hoặc cơ cấu có thể hấp thụ nó ở Trung Châu đếm trên đầu ngón tay. Bất kể là trực tiếp bỏ tiền mua, hay là qua tay người khác đổi tiền, trung gian đều có lợi ích lớn, nếu chẳng may gặp phải người căn bản không hiểu, lấy giá thấp mua vào, vậy chúng ta có thể nghỉ hưu sớm rồi.... Đương nhiên, y còn có lựa chọn khác là giao cho cảnh sát, em có nghĩ y sẽ làm thế không?” Lưu Nghĩa Minh nói rất tự tin.

Thịnh Tiểu San lắc đầu không nói, tất nhiên là không rồi, chỉ có điều cô vẫn còn hoài nghi lời chồng mình, nếu như thứ đó thực sự ở trong tay Soái Lãng, cô có thể thuyết phục y... Nghĩ tới đó hình ảnh đêm hoang dại lại hiện lên trong đầu, len lén liếc chồng mình một cái, Thịnh Tiểu San không nói gì thêm, lặng lẽ lái xe.