← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 032 Gieo xuống nhân nào, ắt nhận quả đó. (2)

Chẳng bao lâu đã tới nghĩa trang Bắc Mang, sương sớm bao phủ mảnh đất không lành hoang vu này, nhìn từ xa, bia mộ thấp thoáng, khiến người ta rờn rợn. Có điều nếu là người mang mục đích mà tới thì chẳng có gì phải sợ, vợ chồng Lưu Nghĩa Minh tìm quản lý nghĩa trang, bịa lý do hai người mới ở hải ngoại về muốn tìm mộ cũ, nhét cho ít tiền đi thằng vào trong.

Địa điểm chính là nơi này, Thịnh Tiểu San đã tra rồi, đi bộ ba km mới lên được đỉnh núi, hai ngôi mộ mới một lớn một nhỏ ở ngay trung tâm đỉnh núi. Đứng ở nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh nghĩa trang, mặt trời vừa mới ló rạng, vài con chim lích rích kiếm ăn, dưới dân là lớp lá rụng, đi trên đó xào xạo.

Thịnh Tiểu San giải thích: “Đây là mộ chung của cha mẹ Đoan Mộc Giới Bình chuyển từ thôn Giới Hà huyện Loan Sơn tới, ngôi mộ bia không tên phía sau là của Đoan Mộc Giới Bình, sau khi hắn tự sát, cơ cấu tư pháp giám sát hỏa thiêu.”

“ Anh biết mà.” Lưu Nghĩa Minh nhìn tâm bia vô danh: “Trước khi tự sát hắn gặp Soái Lãng một lần, đem hậu sự giao cho Soái Lãng, tới giờ anh vẫn còn chưa hiểu, vì sao Đoan Mộc Giới Bình lại muốn gặp kẻ địch của mình, gặp đã đành, còn đem hậu sự phó thác cho y... Lạ hơn nữa là kẻ địch này lại cam tâm tình nguyện tổ chức ma chay cho hắn, em có nhìn thấu ảo diệu trong đó không?”

“Em thấy có gì ảo diệu đâu, Đoan Mộc Giới Bình là tên lừa đảo, hắn thực sự muốn lừa di thì chẳng bao giờ thất bại... Ông chủ của anh không phải cũng bị hắn lừa à?” Thịnh Tiểu San tỏ ra chẳng mấy hào hứng với chủ đề này.

“Nào chỉ ông chủ của anh, phàm là cơ cấu tài chính có tiếng làm ăn với Đại Lục đều từng nộp học phí cho hắn. Nếu không hắn cũng chẳng trở thành kẻ thù chung của muôn nhà, chỉ có điều đáng tiếc cuối cùng hắn lại lật thuyền trong mương, làm loạn cả kế hoạch của chúng ta. Nếu không chỉ cần hắn và Thượng Ngân Hà sống mái với nhau, chúng ta sẽ có cơ hội bắt được hắn, giờ chỉ có thể dựa vào di sản của hắn vãn hồi tổn thất thôi. Bây giờ điều anh lo nhất không phải là tiền vào tay ai, mà là ở trong tay cảnh sát.”

Lưu Nghĩa Minh thở dài, vuốt lại tóc bị gió thổi rối, đi quanh ngôi mộ một vòng, suy nghĩ xem nên ra tay từ đâu: “San, em có thể an bài cho anh gặp Soái Lãng không, anh nghĩ có chuyện nên trực tiếp bàn với nhau thì hơn.”

“Cái gì, anh muốn gặp y.” Thịnh Tiểu San có chút hoảng loạn.

“Em làm sao thế, có vấn đề à?” Lưu Nghĩa Minh ngạc nhiên, thấy biểu hiện của vợ mình hơi lạ.

“Không phải có vấn đề, có điều em lo anh không chịu nổi thôi, y là một tên lưu manh vô lại trăm phần trăm, giá trị quan của hai người nói thẳng ra là không hòa hợp được, không thể có tiếng nói chung.” Thịnh Tiểu San kiếm một lý do gấp gáp, có hơi yếu ớt, lòng thấp thỏm.

“Em còn chịu được thì anh có gì mà không chịu được chứ.”

“Được rồi, đừng nói là em không nhắc anh nhé, người này đặc điểm lớn nhất là hơn người khác một cái lưỡi, tình huống bình thường, anh sẽ không thể phân biệt được y nói thật hay nói dối.”

“Em nói thế khiến anh càng cảm giác y là người nối nghiệp của Đoan Mộc Giới Bình, dù thế nào chăng nữa thì họ cũng là đồng môn mà. Phải rồi, người hợp tác với chúng ta lần trước còn ở Trung Châu không?” Lưu Nghĩa Minh tất nhiên là hỏi tới đám người Cố Thanh Trì.

Lần đó hợp tác là do mỗi bên đều có nhu cầu riêng thôi, sau vụ đấu giá thì đường ai nấy đi rồi, Thịnh Tiểu San thực sự không biết tung tích ông già đó ở đâu, cô có ấn tượng rất tốt với ông già hòa nhã trí tuệ đó, cảm giác rất thân thiết, cô cũng được ông già đó dạy cho rất nhiều, lắc đầu: “Từ khi dụ Đoan Mộc Giới Bình về Trung Châu thì ông ấy biến mất rồi, người này em thấy lòng dạ càng sâu hơn, em nghĩ ông ấy đoán ra thân phận của em rồi.”

“Anh rất muốn tìm ông ta hợp tác lần nữa, nếu đơn thuần luận về thuật lừa đảo, vẫn là lừa đảo truyền thống bác đại tinh thâm hơn, bố trí của ông ấy đã có thể gọi là nghệ thuật rồi. Nếu không có lần đấu giá đó, hai vợ chồng mình e là cả đời không trở mình được.”

Lưu Nghĩa Minh có chút nuối tiếc, vụ bán đấu giá đó người được lợi nhất chính là nhà cái đứng sau màn, mà nhà cái đó hiện đang đứng trước mặt Đoan Mộc Giới Bình, chỉ tiếc là kẻ thù đã chết, nên cảm giác thành tựu cũng nhạt hơn nhiều. Nhìn kẻ lừa đảo thiên biến vạn hóa trong truyền thuyết ngày nào giờ còn là đống cát vàng, cảm xúc khó tả, vô tình hắn chú ý hàng chữ sau lưng tấm bia: “Cái gì đây, ai viết vậy?”

“Sống không uất ức, chết lại bá ngầu.” Thịnh Tiểu San nghiêng người nhìn, lẩm bẩm đọc xong liền phì cười, đánh giá này rất công bằng, thấy chồng không hiểu, cô giải thích: “Chắc là đánh giá của Soái Lãng viết cho Đoan Mộc Giới Bình, anh có thể hiểu là, sống tiêu diêu, chết tiêu sái, nếu giải thích bằng tiếng Anh thì là...”

Nghe vợ nói một tràng tiếng Anh, Lưu Nghĩa Minh trầm tư rất lâu, vẫn không thoải mái, đến lúc đi chợt nói: “Tạm thời không gặp y vội, để anh nghĩ cách tìm hiểu người này thêm đã... Có điều chúng ta phải nhanh lên, chúng ta biết tin về cái chết của Đoan Mộc Giới Bình hơi chậm, bây giờ những kẻ thù bị hắn lừa trước kia sợ hắn phải nhẫn nhịn, giờ đều nhắm vào di sản của hắn, không thể để người khác nẫng mất.”

Hai người thì thầm với nhau rồi thong thả xuống núi, lúc này một vầng mặt trời mới lộ ra màu đỏ rực như lòng đỏ trứng gà, nhưng dù có thêm ánh mặt trời, nơi này vẫn chỉ có một màu thê lương.

Vợ chồng Thịnh Tiểu San đi chưa được bao lâu thì có một nhóm người tới, mục tiêu cũng là hai ngôi mộ mới kia, tựa như phúng điếu, sau đó vội vàng bỏ đi, nơi gây chú ý thế này không thể ẩn chứa bí mật gì.

Nhóm người này sau khi lên xe, lại lần nữa mở đoạn video giám sát, trên màn hình có hai người một là Soái Lãng, một là Đoan Mộc Giới Bình. Ngồi ở ghế phụ lái lúc này là Liêu Hậu Khanh, chỉ Soái Lãng trên màn hình: “ Chính là y, tổng giám đốc, hơn nửa năm trước, người này còn tới Duệ Sĩ của chúng ta tìm việc, bằng cấp là trường đại học loại hai, chuyên ngành là thư ký, căn bản không ai coi y có tiềm năng gì. Ai mà ngờ y lại thành tài, cái khác chưa nói chưa tôi biết y hai bàn tay trắng mà bày thủ đoạn cướp được chuyện làm ăn của Phi Bằng, giờ thì y trở thành địa đầu xà ở khu phong cảnh Hoàng Hà.”

“Khi Thượng Ngân Hà còn sống, hắn có tên thủ hạ tên Lão Thương, từng có va chạm với Soái Lãng, bây giờ vẫn ở trong tù chưa ra, kẻ này hèn hạ đê tiện vô sỉ bỉ ổi, lại còn vô học, không có chút giới hạn làm người nào.”

Nghe giọng điệu Liêu Hậu Khanh như hận không thể miêu tả Soái Lãng thành một kẻ thập ác bất xá, tội lỗi cùng cực, phải đào sâu chôn chặt vậy.