← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 033 Gieo xuống nhân nào, ắt nhận quả đó. (3)

Ngồi ghế sau lúc này là Lăng Duệ Phong, tuổi trên 40, tổng giám đốc của Duệ Sĩ, nhưng Liêu Hậu Khanh biết, nhân vật chính không phải là tổng giám đốc, mà là nam nhân đeo kính bên cạnh, trông rất nho nhã. Cái gì khác chưa nói, riêng việc lấy được video giám sát từ tổ chuyên án tỉnh không phải người thường có thể làm được.

Mặc dù không biết vì sao cả hai nhân vật lớn như thế lại cùng có hứng thú với Soái Lãng, có điều Liêu Hậu Khanh đoán đây không phải là chuyện tốt đâu, dù sao cũng trúng ý hắn, hắn bị Soái Lãng tống tiền 100 vạn, hận mà không làm gì được đâu.

Có điều lời giới thiệu này quá khó tin, vị khách đeo kính nhìn sang dò hỏi, Lăng Duệ Phong nói: “Anh đừng hoài nghi, thông tin của Duệ Sĩ chúng tôi có được phải nói thuộc hàng tính trên đầu ngón tay của Đại Lục, giám đốc Liêu của chúng tôi xưa nay nghiệp vụ xuất sắc, thông tin có được không sai đâu.”

Nam tử đeo kính hồ nghi: “Giám đốc Liêu, theo như thông tin tôi có được thì người tên Soái Lãng này chỉ là một thợ điện thuộc cục đường sắt, nghiêm túc mà nói thì là công nhân, cha y là cảnh sát đường sắt, nghe nói là chuyên gia chống lừa đảo gì đó cũng có danh tiếng, nhưng cấp bậc quá thấp, phải không? Nghe chẳng hợp lý.”

“Đại Lục là thế đấy, người mang danh nghĩa ăn lương nhà nước nhiều lắm.” Liêu Hậu Khanh giải thích xong càng thêm khó hiểu: “Tổng giám đốc, tôi tiếp xúc với rất nhiều người, từ quan viên chính phủ tới phú hào trên bảng xếp hạng tài phú, nhân viên sứ quán nước ngoài. Nhưng tôi thực sự không có kinh nghiệm tiếp xúc với loại tiểu lưu manh này... Nhưng tôi thấy không thành vấn đề, cho y chút lợi ích, làm gì cũng dễ thôi, không cần quan tâm nhiều.”

“Ha ha ha, tôi tin cậu, Tiểu Liêu, cậu ra xe sau ngồi đi, để tôi tiễn bạn.”

Lăng Duệ Phong nói một câu Liêu Hậu Khanh biết nhiệm vụ của mình đã xong rồi, cùng Sư Á Ny cung kính xuống xe, đợi xe phía sau tới đón.

Ở trên xe này, Lăng Phong đích thân cầm lái, khởi động xe lên đường: “Ông chủ Kê, anh chắc là y chứ, tôi có thể đánh tiếng với cục trưởng cục đường sắt, chuyện nhỏ thôi.”

“Dù không phải là y thì hẳn là y cũng biết điều gì đó chứ? Đoan Mộc Giới Bình là do cha con y bắt được, lần này phía cảnh sát làm công tác bảo mật rất tốt, bốn ngày sau khi hắn tự sát mới lộ tin ra, tôi phải thông qua người bạn làm trong bộ công an mới biết đấy.”

“Trước khi Đoan Mộc Giới Bình chết tiếp xúc với người này nhiều nhất, giờ hắn chết rồi tôi không còn cách nào moi tin về hắn nữa... Chịu vậy, dù mù quáng thì cũng chỉ có thể đầu tư vào y thôi, máu chóng đề bạt y lên, coi như trải đường, vài ngày nữa thông qua cục trưởng Yến mời y.” Ông chủ Kê vẫn nhìn màn hình, ý đồ nắm bắt được gì đó vẫn hoài công vô ích.

Lăng Duệ Phong cũng bận rộn vừa lái xe vừa gọi điện thoại, đó là người bạn giúp hắn liên hệ với cục đường sắt, do là nhà cung cấp vật tư khí tài cho đường sắt, nên có chút sức ảnh hưởng nội bộ: “Giám đốc Bảo, chuyện của tôi thế nào rồi... Chuyện gì á, thì là chuyện đề bạt người cháu của chiến hữu cũ của tôi ấy, lần trước không phải tôi nói với anh rồi à?”

Vì bật loa ngoài, giọng giám đốc Bảo truyền ra: “Ài, tổng giám đốc Lăng, anh không hỏi tôi cũng định hỏi anh đây này, anh có biết thằng cháu người bạn của anh là cái loại gì không?”

“Loại gì chứ, một thợ điện thôi mà, công nhân nhà nước.”

“Thôi thôi thôi, cục trưởng Yến còn gọi điện hỏi tôi đây này, cái thằng đó là loại chỉ biết ăn uống phá phách, thanh danh thối hoắc, tiền án cả đống, sợ là đảng ủy cục đường sắt không thông qua đâu.”

“Ha ha ha, thế à, vậy chẳng phải là đã có đầy đủ tố chất cơ bản để thăng tiến sao? Tôi nói với anh này giám đốc Bảo, chuyện này anh làm được cũng phải làm, không làm được càng phải làm. Anh chỉ kiếm cớ, thử tìm cho tôi một cán bộ nào không ăn uống chơi gái đi.”

“Được, được, để tôi gây sức ép.”

Lăng Duệ Phong cười cúp máy, quay sang ông chủ Kê, ý bảo anh nghe cả rồi đấy, cả hai người cùng cười. Nếu thực sự là loại ăn uống chơi bời, thế thì càng dễ đối phó hơn bất kỳ loại hình nào khác.

Xe rời khỏi khu vực nghĩa trang, ông chủ Kê đeo tai nghe lên xem video, xem một lúc tới đoạn kết thì ấn dừng, ngồi ngây ra tới xuất thần. Nghe nói trái phiếu mà cảnh sát lục soát được trên người Đoan Mộc Giới Bình đều là đồ giả, vậy liệu có đồ thật hay không, hay là còn có cách khác để cất giữ tài sản, nếu có chắc chắn không phải giấu ở chỗ chôn thây rồi, vì nơi này nhờ người khác làm, thế thì phải tìm những nơi hắn từng đi qua....

Hiện giờ chỉ có hai con đường, một là tìm tới Từ Phượng Phi, người thân cận với Đoan Mộc Giới Bình nhất, có điều chuyện này hi vọng không lớn, Từ Phượng Phi mà chịu mở miệng thì số tài sản kia đã rơi vào tay cảnh sát. Một con đường khác chính là Soái Lãng, người cuối cùng gặp Đoan Mộc Giới Bình.

Chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, không đáng để vào mắt, có khả năng cũng chẳng biết gì, có điều cũng chẳng sao, chút đầu tư đó với họ mà nói cũng không tính là gì hết, coi như y may mắn trúng số đi.

“Tổng giám đốc Lăng, an thấy trong bài Tống từ này liệu có ẩn chưa bí mật gì không?” Ông chủ Kê tháo tai nghe lẩm nhẩm bài thơ mà Đoan Mộc Giới Bình đã đọc trong lần gặp Soái Lãng.

“Anh hỏi tôi tỉ suất hối đoái thì tôi còn biết, Tống từ thì tôi chịu.” Lăng Duệ Phong cười đáp.

Xe đi vào Trung Châu, đỗ lại ở khách sạn Dụ Hoa, bọn họ tới đây từ trước lễ Giáng Sinh, chỉ là nhiều ngày không có tiến triển, hai người đều có chút sốt ruột, mà loại chuyện này lại không vội được, ví như tiếp cận ai đó. Thói quen của thương nhân đều là tìm kiếm xung quanh những người có liên quan tới mục tiêu, thiết lập giao tình, như thế sẽ dễ làm việc hơn, vì thế bọn họ mới tìm tới cấp trên của Soái Lãng.

Có lẽ người ngoài cuộc không bao giờ tưởng tượng ra được cái chết của Đoan Mộc Giới Bình thậm chí còn gây ra khuấy động lớn hơn cả khi hắn còn sống, Trung Châu vẫn tưng bừng trong không khí ngày lễ, phía dưới đã ầm ầm cuộn sóng rồi.