Q3 - Chương: 034 Thế sự khó lường, chẳng như ý muốn. (1)
Mà lúc này Soái Lãng là tâm điểm lại đang đứng trong Đh Trung Châu có chút lo lắng, một cương vị lãnh đạo thôi gãi cho y ngứa ngáy, y chưa bao giờ nghĩ tới một ngày y lại còn có cơ hội như vậy, nếu thực sự chuyện này mà thành, mẹ Phương Hủy Đình không còn gì để nói nữa rồi, chứ không à? Nghi ngờ mình chính nghi ngờ tổ chức, nghi ngờ ánh mắt của Đảng đấy.
Vốn cứ nghĩ chuyện này chẳng khó, tiếp xúc mới biết phiền toái lớn viết đơn xin gia nhập Đảng phải viết nghiêm túc, còn phải viết báo cáo tư tưởng lên tổ chức. Tiết Tiểu Nghệ cố ý giở trò xấu, nhất định muốn Soái Lãng tự viết báo cáo tư tưởng, còn phải viết mấy bản không trùng lặp, mọi người nói xem tư tưởng dơ dáy của anh đây làm sao báo lên cho tổ chức?
Huống hồ bằng vào trình độ của Soái Lãng, đừng nói báo cáo tư tưởng, viết kiểm điểm quá một trang còn không viết nổi.
Cho nên Soái Lãng phải đi tìm cứu binh, trong số đám người y quen biết toàn là một đám vô chính phủ, chuyện gia nhập Đảng với báo cáo tư tưởng gì đó khẳng định là không hiểu. Vốn muốn tìm Phương Hủy Đình, nhưng chắc chắn bị cô lấy ra làm trò cười, cho nên chỉ có thể đi tìm tiểu học muội thôi, nếu tiểu học muội không xong còn có cha cô, đó là giáo viên triết học Marx đấy, cả đời bốc phét quen rồi, giúp mình bốc phét chút là chuyện nhỏ.
Đương nhiên vẫn có băn khoăn, Soái Lãng cứ thấy chuyện quá đột ngột, cứ nghĩ là cha đi lo lót ai đó nâng đỡ con trai, Soái Lãng cẩn thận gọi điện cho cha nói, cha, con muốn gia nhập Đảng, con muốn tiến bộ...kết quả làm cha cười thiếu chút nữa lên bàn thờ, mãi lâu mới nói được, con mà tiến bộ thì đó là sự thụt lùi của toàn bộ xã hội, đừng lấy chuyện nghiêm túc ra đùa cợt, không phải chuyện gì cũng có thể đùa.
Bị cha mắng, Soái Lãng biết ngay mình được thăng tiến không phải nguyên nhân vì cha rồi, nhưng càng bị mắng Soái Lãng mới quyết vào Đảng cho đồng chí Soái Thế Tài phải mở mắt.
Vì thế đi tìm tiểu học muội, cả công lẫn tư làm một thể luôn.
Từ sáng sớm Soái Lãng đã tới đợi Vương Tuyết Na tan học, đợi tới tận 9 giờ 50 mới nghe thấy tiếng chuông, đứng ở cổng viện nghiên cứu sinh, ngắm nhìn trường cũ, trường học mà, vẫn thế cả thôi, mới vài năm thì có gì đâu mà thay đổi.
Chỉ là bạn cùng trường giờ kém quá, hai cô nàng cân nặng siêu trọng, ba cô mặt có đốm, bốn cô trông như khủng long, Soái Lãng nhìn mà ảo não, xem ra giáo dục đại học thụt lùi rồi, mỹ nữ thời nay không đi học nữa... May mà có một người, xa xa nhìn thấy học muội mặc áo len cao cổ màu xanh lam, mặt đỏ bừng bừng hưng phấn chạy tới, Soái Lãng cười còn sáng lạn hơn mặt trời trên đỉnh đầu.
Sở dĩ Soái Lãng lòng tươi hơn hớn như thế là vì cảm giác được dáng vẻ nóng lòng của tiểu học muội qua bước chân qua nét mặt kia, giày đi tuyết màu đỏ, áo len màu xanh, lúc cô chạy làm bím tóc dài đong đưa, tựa hồ cấp thiết vì cửu biệt trùng phùng. Làm trái tim Soái Lãng cũng đong đưa theo bím tóc đó, bất kể nói thế nào được người khác nhớ tới là một chuyện rất hạnh phúc.
Soái Lãng mặt dày như thớt luôn ôm ý đồ chân gấu và vây cá đều không buông, lừa được Phương Hủy Đình rồi, lại muốn dụ dỗ tiểu học muội làm bạn gái. Từ sau lần nói chuyện với Thai Bác Văn, y luôn ôm cái ý đồ bất chính đó, chỉ là tiểu học muội đơn thuần quá, dạy dỗ rất khó khăn.
Có điều nửa tháng chưa gặp mà nóng ruột thành thế này, chứng tỏ hai người còn hi vọng, Soái Lãng lòng phơi phới nghĩ.
Vương Tuyết Na càng lúc càng chạy tới gần, Soái Lãng thuận thế giang tay ra, nhưng không ngờ tiểu học muội đã đề phòng chiêu này rồi, vừa tới gần một cái hạ thấp người lách sang bên, trực tiếp cho Soái Lãng một cước làm y ôm giò nhảy lò cò.
Tiểu học muội cười khanh khách mắng: “Bao lâu rồi không chịu tới thăm em, vừa gặp đã định làm chuyện hạ lưu.”
Là hờn giận, rồi lại vui sướng, Soái Lãng bị đá lại chẳng thấy đau chỉ thấy lâng lâng hạnh phúc, nhìn dáng vẻ nóng lòng đó của tiểu học muội, ăn một đá đáng lắm rồi, ngờ đâu Vương Tuyết Na nhét ngay sách vào lòng y: “Em đang vội, nhưng không phải vội gặp anh đâu... Đợi đấy.”
“Em đi đâu, anh tìm em có chuyện.” Soái Lãng lớn tiếng gọi.
“Bảo anh đợi thì cứ đợi đi, hỏi cái gì?” Vương Tuyết Na chẳng quay đầu, chạy càng nhanh.
Vẫn giày đỏ, vẫn áo xanh, vẫn bím tóc đong đưa, Soái Lãng giờ ỉu xìu, đúng là không phải vội gặp mình, ảo tưởng quá rồi... Nhưng nhìn phương hướng cô chạy chợt nhớ ra, đó là nhà vệ sinh, tức thì bật cười, mình thua cũng phải thôi.
Lại đứng đợi rất lâu mới thấy tiểu học muội cùng mấy cô gái quen biết thong thả nói cười đi ra, từ xa xa chỉ trỏ Soái Lãng, không biết là nói gì, sau đó cả đám lại còn cười lớn. Sau khi tiểu học muội tựa hồ như nổi giận đuổi đám bạn học đi rồi mới về bên cạnh Soái Lãng, Soái Lãng thừa hiểu kiểu nói chuyện giữa nữ sinh rồi, hỏi: “Bọn em thảo luận về anh chứ gì?”
“Đoán đúng đấy, đúng là thảo luận về anh.” Vương Tuyết Na lấy lại sách của mình, như cố trêu chọc Soái Lãng nói: “Em nói với họ, anh là bạn trai của em, có điều Yến Yến nói anh quá thấp, Triết Hồng nói anh quá đen, Lăng Tuyền nói anh quá khác với soái ca trong truyền thuyết... Bọn họ đều là bạn của em, anh nói em nên nghe ai đây.”
Cả ba lựa chọn đều nát cả, Soái Lãng nói thẳng: “Em đừng nghe họ, không phải là xong rồi à?”
“Thế sao?” Vương Tuyết Na làm mặt quỷ, sau đó lại nghênh mặt lên: “Có điều em nói với họ, anh vì em mà bỏ ra 1 triệu tổ chức triển lãm kim thạch, họ đều hâm mộ hận không thể thay thế em, đều đồng ý anh làm bạn trai em rồi.”
“Á, mới mấy ngày không gặp mà em đã biết trêu người ta rồi, vậy gọi hết các cô bé tới đây, anh thu nhận hết, bao gồm cả em, ha ha ha.”
Soái Lãng vỗ ngực tuyên bố, khiến Vương Tuyết Na nổi giận đá cho Soái Lãng mấy cái, mắng y mặt dày. Soái Lãng cũng đâu vừa, bất lình lình chỉ ra sau lưng cô nói, kia không phải Quan Nghiên Tuệ à? Vương Tuyết Na vừa quay đầu đi, Soái Lãng chu mỏ hôn lên gò má trắng mịn của cô rồi cười gian vỏ chạy. Tiểu học muội vừa thẹn vừa giận đuổi theo sau la hét y đứng lại...
Một trước một sau, lúc thì nhanh lúc thì chậm, len lỏi qua đám sinh viên thành đôi thành cặp, tới tận khi chạy tới bãi cỏ sau hàng cây lớn, Soái Lãng thấy tiểu học muội không đuổi nổi nữa mới cố ý làm bộ kiệt sức đứng lại, để tiểu học muội đấm vài cái, mới nguôi giận.