Q3 - Chương: 035 Thế sự khó lường, chẳng như ý muốn. (2)
Rất ấm áp, mới ở cùng tiểu học muội một lúc thôi mà Soái Lãng thấy toàn thân như bao phủ trong kẹo bông ngọt ngào, thế giới cũng tươi màu hẳn lên, không khỏi nuối tiếc năm xưa, nếu thời đó cũng có một cô gái đáng yêu tươi sáng ở trong trường cùng mình đuổi nhau thế này, đã chẳng tới mức sáu năm không tốt nghiệp nổi.
Ngồi xuống bãi cỏ tắm trong nắng sớm, lúc này tiểu học muội mới hỏi Soái Lãng tới đây làm cái gì?
Quan hệ hai người cũng buồn cười lắm, tuy cũng gọi là bạn trai bạn gái đấy, nhưng chẳng giống cặp đôi khác chỉ muốn suốt cả ngày dính với nhau không rời. Tiểu học muội mới yêu lần đầu, cô được gia đình bao bọc, cả đời sống trong trường học, đơn thuần ngô nghê, kiểu yêu thích này có phần giống như hai đứa học sinh thích nhau thôi vậy, chẳng đến nỗi khắc khoải chờ mong. Còn Soái Lãng thì khỏi nói rồi, y vốn mang ý đồ bất chính, hơn nữa càng yêu thích sự đơn thuần của tiểu học muội, vừa muốn sở hữu lại muốn bảo vệ giữ gìn sự đơn thuần quý giá đó.
Hỏi tới chuyện chính, Soái Lãng liền gãi đầu gãi tai, cái này phải nói làm sao đây? Vương Tuyết Na ngạc nhiên: “ Sao thế, anh vờ vịt cái gì, làm bộ xấu hổ à?”
“Anh đúng là có chút xấu hổ, không biết phải nói thế nào?” Soái Lãng cười ngượng ngùng.
Tiểu học muội như nghĩ ra cái gì, cái đầu nhỏ kiêu ngạo hếch lên: “Anh đừng có mà thổ lộ với em, chuyện anh có thể chính thức thành bạn trai em không, em vẫn đang suy nghĩ, mặc dù con người anh không tệ, nhưng em cảm thấy anh chỉ thích em thôi, chưa tới mức yêu...”
Thực ra sau triển lãm, quan hệ hai người bắt đầu chuyển biến từ thích sang yêu rồi, có điều vì nhiều chuyện mà gián đoạn không thể gặp nhau thường xuyên, chưa tạo thành biến đổi thực chất. Vương Tuyết Na vốn định khích Soái Lãng một câu, không ngờ Soái Lãng ngây ra đó, làm cô hoang mang: “ Này, em đâu hoàn toàn từ chối anh, anh cũng đâu phải không chịu nổi đả kích như thế?”
“Anh bị đả kích thật đấy, nhưng mà hôm nay anh tới đây không phải vì chuyện này, mà vì chuyện khác.” Soái Lãng gượng gạo giải thích.
Tiểu học muội có chút thất vọng, hậm hực hỏi: “Vậy còn có chuyện gì nữa?”
“Chuyện này... Nói ra nói ra có liên quan tới em đấy, vì rút ngắn khoảng cách giữa chúng ta, vì khao khát tiến bộ, vì muốn lập nên lý tưởng vĩ đại, vì tương lai chúng ta có thể đứng cùng một tầng cấp, để em không còn thành kiến …”
“Thôi anh bớt bày trò đi, rốt cuộc là anh muốn làm gì?”
“Anh nói rõ ràng thế rồi còn gì, anh muốn gia nhập Đảng.”
“Gì, gì, gì? Anh muốn làm cái gì?”
“Gia nhập Đảng.”
“Đảng á?”
“Ừ!”
“Ha ha ha...”
Tiểu học muội thình lình phát lên một tràng cười như nắc nẻ, cười tới ngã lăn ra bãi cỏ, cười thiếu chút nữa thì đứt hơi, nước mắt nhòe hết đôi mắt to long lanh, vừa ngẩng đầu lên nhìn Soái Lãng lần nữa lại cười bò ra đất, không cách nào đứng lên nổi.
Soái Lãng mặc dù biết mình, người khác nghe chuyện này không cười mới lạ, cha y cũng cười tới khiến y suýt sang năm thành dỗ đầu cơ mà, đợi mãi tiểu học muội mới ngừng cười một chút, bực tức nói: “ Buồn cười lắm à, thái độ của em là miệt thị và đả kích người mong muốn tiến bộ, em nói đi, anh muốn gia nhập Đảng, làm sao lại đáng buồn cười như thế?”
“Không đáng cười, không đáng cười, rất đáng khen.” Vương Tuyết Na áy náy lắm, hành vi của mình thực sự không phải, cô vất vả lắm mới kìm nén được để hỏi: “Anh muốn gia nhập Đảng, vậy em hỏi anh, anh có người giới thiệu chưa?”
“Chưa có.” Soái Lãng lắc đầu, y còn chẳng biết là cần người giới thiệu nữa là.
“Thế anh có từng tham gia hoạt động chi bộ chưa?” Vương Tuyết Na thực sự ngừng cười.
“Chưa có.” Soái Lãng căn bản không biết còn có chuyện này nốt.
“Vậy thì anh nộp báo cáo tư tưởng cho tổ chức chưa?” Vương Tuyết Na lại hỏi.
“Thì anh đang chuẩn bị đây, anh muốn tới chỗ cha em quan sát học tập.” Soái Lãng không thể nói là sao chép, nên đổi cách diễn đạt khác.
“Còn đơn gia nhập Đảng, anh định viết thế nào?”
“Chẳng phải anh tìm em đấy sao?”
Vương Tuyết Na lại lần nữa cười lăn cười bò, chuyện này không khác gì đứa bé ba tuổi về nhà đòi cha mẹ cho đi lấy vợ vậy, cô cười đau cả bụng, cười tới khi mặt Soái Lãng khó coi lắm rồi mới ngừng lại: “ Em hiểu rồi, anh tới tìm người viết thay, chuyện này sao có thể tìm người làm thay chứ?”
“Làm sao lại không thể? “ Soái Lãng tới lúc này thực sự bị tiểu học muội làm không vui rồi: “ Em đừng cười nữa, còn cười nữa sẽ thành kẻ ngốc đấy, đừng để người ta đưa em tới bệnh viện tâm thần.”
“Em ngốc hay là anh ngốc? Trong hồ sơ của anh có xử phạt, đồ ngốc, anh còn bị xử phạt trị an, làm sao mà vào Đảng được? Chỉ cần đưa lên hội nghị chi bộ thảo luận mà có một người giơ tay phản đối là hỏng rồi.” Vương Tuyết Na làm vẻ mặt hết nói nổi, chẳng lẽ có người thực sự nghĩ muốn vào Đảng chỉ cần viết đơn xin gia nhập là đủ sao.
Soái Lãng hôm qua được chủ nhiệm Tống gọi lên văn phòng, sau đó cả tối vò đầu bức tóc, thực sự chẳng biết gì mấy về chuyện vào Đảng, vẫn cãi cố: “ Sao lại không được, chẳng phải hay nói phạm sai lầm biết sửa đổi là đồng chí tốt à? Em lật báo mà đếm đi, đại bộ phận người phạm sai lầm là Đảng viên đấy.”
Vương Tuyết Na dở khóc dở cười, bỗng nhiên thấy Soái Lãng đơn thuần tới đáng thương: “Anh phải biết trước khi bọn họ gia nhập Đảng đều thanh bạch, đó là sai lầm sau khi gia nhập Đảng.”
“Không giống nhau à? Anh gia nhập Đảng không phạm sai lầm nữa là được rồi.” Soái Lãng cãi bướng: “Chẳng lẽ sai một lần thì mãi mãi là kẻ xấu, không cho người ta cơ hội sửa chữa nữa à? Anh thấy Đảng phải tích cực kết nạp những người như ấy mới đúng.”
“Thôi, nói chuyện với người mù Đảng như anh không nổi... Đi nào, em tìm cho anh vài bản để anh tự sao chép.” Vương Tuyết Na đứng dậy: “Không đúng rồi, Soái Lãng, đơn xin gia nhập Đảng dễ tìm lắm, đơn vị của anh thiếu gì.”
“Đừng nhắc tới nữa, toàn quen biết cả ngại tìm họ lắm... Đến em còn cười anh như thế nói gì tới người khác.” Soái Lãng làu bàu.
Vương Tuyết Na vừa buồn cười vừa thương, lại thấy cảm động, Soái Lãng muốn tiến bộ, cô tất nhiên là dốc sức giúp đỡ rồi. Trực tiếp dẫn Soái Lãng tới văn phòng chi bộ của khoa Trung Văn, tại đây tìm tới cha cô, thầy Vương nghe nói Soái Lãng muốn gia nhập Đảng thì hết sức phấn chấn, học sinh của mình muốn tiến bộ, ông mừng lắm chứ, tuy hồi đi học có chút tì vết, nhưng ông thấy không hề gì, quan trọng là sau này thay đổi.
Suy nghĩ đó giống Soái Lãng làm y đắc ý vênh mặt lên với Vương Tuyết Na... Tìm kiếm trong đống hồ sơ cũ mấy đơn gia nhập Đảng mà ông tâm đắc, lại còn tận tình chỉ dẫn Soái Lãng sữa chữa sao cho hợp thời đại, Soái Lãng như được chí bảo.
Hai thầy trò thế mà nói chuyện rất hợp nhau, thầy Vương không phải người khô khan cổ hủ như môn học mà ông dạy, dù biết quá khứ của Soái Lãng cũng không hề thành kiến, cái nhìn của ông càng cởi mở thấu triệt hơn, người như Soái Lãng mới thực sự dễ tồn tại ở thời đại này. Đến trưa còn mời Soái Lãng cùng ăn cơm, Soái Lãng đồng ý, cùng Vương Tuyết Na lang thang trong trường hơn một tiếng, khi hết giờ làm việc, cùng lên xe thầy Vương, trên xe còn có cả vợ thầy và ông cụ Vương, cả nhà 5 người vui vẻ đi tới nhà hàng.