← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 036 Gặp vận đào hoa, ứng phó không xuể. (1)

11 giờ 45 phút ngày 26 tháng 12, Thẩm Tử Ngang đánh dấu thời gian lên lời khai, bảo nghi phạm lăn dấu vân tay, nghi phạm Từ Phượng Phi máy móc đi tới, được nữ thẩm vấn viên chỉ dẫn in dấu vân tay của mình.

Thẩm Tử Ngang có chút thương hại nhìn Từ Phượng Phi một thời là nhân vật tung hoành giới tài chính, lúc này đầu tóc sơ xác, hai mắt thất thần, da mặt xạm đi, hai mắt vô hồn, mặc áo tù màu vàng chanh, đã chẳng còn phong vận thiên biến mỹ nữ trong truyền thuyết nữa rồi.

“Đợi chút đã.” Ra hiệu cho nữ cảnh sát trại giam không vội đưa Từ Phượng Phi đi, Thẩm Tử Ngang cân nhắc từ ngữ nói: “Từ Phượng Phi, cô còn lời khai gì về hành vi phạm tội của mình không?”

Từ Phượng Phi đầu cúi thấp lắc lắc, mí mắt cũng không ngẩng lên, toàn thân ở vào trong trạng thái mệt mỏi, tuyệt vọng, đã chẳng còn lấy chút sinh khí nào. Lúc mới bị bắt, cô còn chống đối, phủ nhận toàn bộ liên quan tới cáo buộc phạm tội, nhưng khi thẩm vấn viên đưa ghi âm lời khai của Đoan Mộc Giới Bình ra, Từ Phượng Phi không khác gì người đã chết.

Hắn khai thống khoái, chẳng bận tâm tới cô.

“Tôi nhắc cô, cô và Đoan Mộc Giới Bình hợp tác lừa đảo dính líu tới sáu tỉnh, mười thành phố, kéo dài mười sáu năm, đều đã xác thực rồi, cô đã nhận, vì sao không nói ra chuyện che giấu tiền tang vật? Cô không tham dự mưu sát Vương Tu Nhượng và Ngô Ẩm Hữu, khai ra nơi giấu xác Vương Tu Nhượng là biểu hiện lập công, có thể giảm bớt tội trạng... Nếu như giao cả tiền tang vật ra, tôi tin khi phán quyết sẽ được tòa châm chước.” Thẩm Tử Ngang hết lời khuyên nhủ, không biết hắn tốn bao nhiêu công sức với Từ Phượng Phi.

Phản ứng vẫn như cũ, Từ Phượng Phi chỉ mấp máy môi: “Tôi đã giao nộp rồi.”

“Cô giao nộp chỉ có 60 triệu, hoàn toàn không tương xứng với số tiền đã chiếm đoạt, vụ án 6.29 ở Ninh Hạ, hai người lừa được 170 triệu, vụ án 2.23 Trung Sơn, sơ bộ điều tra đã tới 200 triệu; vụ án lừa đảo qua điện thoại xuyên quốc gia, tổ chức theo mô hình kim tự tháp, cô ở tầng tối cao tiền thu được ít cũng phải 400 triệu... Còn lần này nữa, Thai Bác Văn đã khai ra cô là tuyến trên của hắn, cô lừa tiền của cả ngân hàng và cty Hoa Ngân... Có thấy 60 triệu có thể gọi là giao nộp à?” Thẩm Tử Ngang dồn ép, giọng nói càng lúc càng lạnh càng mang mùi vị uy hiếp.

Từ Phượng Phi ngồi ngây ra một hồi, hai vai bỗng nhiên run run, khóc rồi, nữ nhân này cứ thế, cảm xúc rất thất thường, đôi khi giữa cuộc thẩm vấn cũng khóc vô cớ. Hình Ái Quốc ở bên chán nản, nữ phạm nhân đôi khi khó đối phó hơn nam nhân, chứ không à, khóc một cái là không ngừng, biết làm sao?

Nữ thẩm vấn viên chướng mắt, vỗ bàn đánh chát quát: “ Sao, sao? Không cái gì hả? Có biết mình làm gì không? Bao nhiêu người bị cô lừa cho tan nhà nát cửa, treo cổ nhảy sông, bao đứa bé mất cả tương lai, vậy mà cô còn không biết xấu hổ mà khóc à? Tôi nói cho cô biết Từ Phượng Phi, cô không giao tiền ra, cô không qua được đâu.”

Thẩm Tử Ngang muốn ngăn cũng không kịp nữa, lúc này dùng lời gay gắt e chỉ phản tác dụng, quả nhiên Từ Phượng Phi gào lên: “ Tôi không có tiền, tôi thực sự không có tiền, các người giết tôi đi, các người bắt tôi đi, toàn bộ tiền đều năm trong tay Đoan Mộc Giới Bình... Đoan Mộc Giới Bình, cái thằng vương bát đản, mày lừa bà đi theo mày nơm nớp lo sợ bao nhiêu năm, đến cuối cùng còn để bà mày phải chịu tội thay mày, bà có làm ma cũng không tha cho mày... Các người có giỏi thì thẩm vấn hắn đi, toàn bộ tiền ở trong tay hắn ấy, các người vô dụng, chỉ biết bắt nạt nữ nhân …”

Lúc gào khóc, lúc chửi bới, không cách nào thẩm vấn được nữa, Thẩm Tử Ngang ra hiệu hai nữ cảnh sát đưa người đi, còn nghe thấy tiếng cười như điên dại của Từ Phượng Phi truyền vào.

Nữ thẩm vấn viên kia gấp sổ tay lại, nghi hoặc hỏi: “ Xử trưởng Thẩm, tôi thấy trên người cô ta đã không còn bí mật gì nữa rồi, một nữ nhân tới mức này đã nguội lạnh, bảo cô ta còn che giấu tiền thì vô lý, lúc này sinh tồn mới là hàng đầu, phàm là thứ có thể giảm bớt tội trạng, cô ta sẽ đều coi đó như cọng cỏ cứu mạng. Anh xem cô ta rất phẫn nộ vì chuyện này, đúng là không biết gì cả.”

Hình Ái Quốc cũng gật đầu đồng cảm, nữ thẩm vấn viên rất có kinh nghiệm, vừa rồi làm thế là để cho Thẩm Tử Ngang thấy, thực sự nữ nhân này không còn gì để khai, không cần thiết tới hành hạ người ta làm gì. Thẩm Tử Ngang đứng dậy cảm ơn rồi rời đi, lên xe tới thẳng trung tâm nghiên cứu kiểm nghiệm dấu vết.

Chẳng bao lâu xe tới nơi, lúc xuống xe Hình Ái Quốc rốt cuộc không nhịn được nói: “ Thẩm cảnh đốc, tôi thấy đây chỉ là tin đồn thổi mà thôi, nếu hắn giấu ở nước ngoài, chúng ta vẫn không cách nào lấy được.”

“Không nhất định là phải lấy được, nhưng phải có kết quả chứ?” Thẩm Tử Ngang vừa đi vừa nói.

“Ài, hắn đã tự sát rồi, còn có kết quả gì?”

- Đến Từ Phượng Phi còn giữ trong tay 60 triệu, từ đó có thể thấy trong tay Đoan Mộc Giới Bình có nhiều hơn gấp bội, chúng ta dù không thể thu hồi được số tiền chiếm đoạt cũng phải biết tin tức xác thực về nó chứ, sao có thể hồ đồ bỏ qua như vậy được.

Lại là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, Hình Ái Quốc sở trường bắt người, cái chuyện này hắn vô vọng rồi.

Đi lên tầng bốn, gõ cửa văn phòng Hành Song Thành, vừa vào một cái Thẩm Tử Ngang đã không đợi được đi vào ngay chủ đề: “ Tiểu Hành, phân tích cả tuần rồi, kết quả đâu?”

“Chín người chúng tôi đã phân tích đưa ra kết quả là...” Hành Song Thành lục lọi tư liệu, cẩn thận nói: “ Không có kết quả gì cả.”

Thẩm Tử Ngang thở hắt ra, hắn cũng chỉ là còn nước còn tát, không ôm hi vọng quá nhiều: “ Nếu nghi ngờ thôi thì sao?”

“Vậy thì lại quá nhiều, anh xem từ đầu tới cuối trong lời thoại của hắn có dính tới quá nhiều địa điểm, ví như đoạn này, hắn sinh ra ở ngôi nhà màu vàng gạo, trong sân có giàn nho, nghe bài Đông Phương Hồng. Còn cái này nữa, nơi hắn gặp nạn cách nông trường cải tạo 10 km, cũng là địa điểm quan trọng trong cuộc đời hắn. Rồi hắn muốn khi chết được chôn ở Bắc Mang, vì sao nhất định lại là nơi đó? Không phải đáng ngờ sao?” Hành Song Thành trình bày thành quả cả tuần của mình.

“Cậu có ngơ không vậy, sinh ở Tô Hàng, chết ở Bắc Mang, câu này truyền bao đời rồi, ai chẳng muốn được chôn nơi đó, huống hồ hắn còn là người Trung Châu.” Hình Ái Quốc cắt lời chỉ trích.

Hành Song Thành ngớ người mất mấy giây hình như vừa nhớ ra có câu đó thật, hơi chút xấu hổ, vội vớt vát: “ Còn bài từ nữa, tôi thấy vấn đề trong đó là nhiều nhất đấy, đó là bài từ Tô Đông Pha thời Bắc Tống hoài niệm thê tử kết tóc, nói ra hắn dùng để hoài niệm cha mẹ cũng hợp lý. Có điều một người bạn học của tôi nói, trong này có mật mã... Mọi người xem, rút con số ở trong bài thơ ra, mười năm sinh tử, hai hàng lệ... Rất có khả năng đại biểu cho tổ hợp số 10, 02, 1000, 15... Đây rất có khả năng là mật mã gì đó, giống như mật mã Da Vinci ấy.”

“Này này, có phải cậu xem phim quá nhiều rồi không hả, thế này không phải quá vớ vẩn à?” Hình Ái Quốc gạt đi, thật hoài nghi mấy tên này cả ngày cắm đầu vào máy vi tính, đôi khi không phân biệt được thật với ảo.

Mặc dù Thẩm Tử Ngang thấy thế này cũng quá ảo, nhưng mà vẫn khen: “Dám nghĩ, mới mẻ.”

Hành Song Thanh được khuyến khích nói càng hăng: “Lại nói câu, ngàn dặm mồ trơ, khôn xiết nỗi thê lương. Hay như câu, đồi thông quạnh, dưới đêm trăng. Đều là những từ miêu tả mộ, cho nên khả năng hắn chôn ở một nơi rất cao.”

Thẩm Tử Ngang cười, xem ra suy nghĩ mọi người trùng nhau rồi, thực ra ban đầu hắn cũng hoài nghi là ở mộ, cho nên mới sai người bám sát Soái Lãng, đặc biệt là mộ cha mẹ Đoan Mộc Giới Bình ở huyện Loan Sơn, còn huy động cảnh sát đương địa tra triệt để, kết quả không có gì, nên bỏ suy nghĩ này, trừ phi là Đoan Mộc Giới Bình chết rồi mới đem tài sản chôn vào một, chuyện này có khả năng không, tựa hồ vô lý quá rồi.