Q3 - Chương: 037 Gặp vận đào hoa, ứng phó không xuể. (2)
Lần này trở về trường cũ với Soái Lãng mà nói là lần mỹ hảo nhất, chẳng những cùng tiểu học muội đuổi nhau trên bãi cỏ, tới thư viện tìm sách, còn cùng nhau đi dạo tán gẫu quanh trường học, là thời gian đầu óc được thả lỏng nhất trong suốt hơn một tháng qua.
Đã thế còn được thầy Vương mời cơm, buổi trưa ăn cơm ở nhà hàng cách trường không xa, vì cám ơn chuyện tổ chức triển lãm lần trước, nên bữa cơm có cả vợ chồng thầy Vương, cụ Vương.
Lạ một cái là cả nhà họ đều có truyền thống làm nghề giáo, nhưng lại thân thiện, không khô khan, quan trọng nhất là trò chuyện với Soái Lãng rất tâm đầu ý hợp, không hề cảm thấy có khoảng cách gì cả.
Ngồi bên trái Soái Lãng là mẹ Vương Tuyết Na, ngồi bên phải là thầy Vương, hai vợ chồng liên tục gắp thức ăn cho Soái Lãng, thi thoảng mọi người trò chuyện với cụ Vương, khi đó cần Vương Tuyên Na phải ghé sát tai ông chuyển lời.
Cụ Vương sức khỏe còn tốt lắm, ăn được uống được, chân vẫn vững tay chưa run, mỗi tội là tai gần như điếc rồi, nghe cứ cái nọ sọ cái kia, đang ăn không rõ nghe nhầm cái gì, thình lình chỉ Soái Lãng hỏi con trai: “Đấy có phải là cháu rể không?”
Cả nhà ngẩn ra sau đó cùng cười lớn, Vương Tuyết Na cười vui nhất, còn ghé tai ông nội hỏi: “Ông thấy cháu rể thế nào?”
Cụ Vương nhìn Soái Lãng, con mắt mờ đục nhìn chăm chú lắm, hồi lâu đánh giá: “Ừ, hơn cha cháu đấy.”
Cả nhà lại cười một trận nữa, Soái Lãng cảm thấy mình tổ chức triển lãm cho ông cụ quả là không oan.
Thực ra ấn tượng của vợ chồng thầy Vương với Soái Lãng cũng tốt lắm, liên tục mời rượu gắp thức ăn, Soái Lãng ứng phó không xuể, quá nhiệt tình rồi.
Nhưng vui vẻ được một lúc Soái Lãng cảm giác có cái gì đó sai sai, cái bầu không khí hình như thân thuộc quá mức rồi thì phải, cảm giác như thế nào nhỉ? Sắp thành người một nhà rồi.
Chứ không phải à? Nghĩ lại chuyện vừa rồi cụ Vương hỏi câu "có phải là cháu rể" không, phản ứng của cả nhà cũng có vấn đề, đáng lẽ hiểu lầm như thế thì phải tỏ ra ngại ngùng một chút chứ, mọi người lại cười vui vẻ tự nhiên.
Vừa nảy sinh ra ý nghĩ này, Soái Lãng nhìn Vương Tuyết Na, ánh mắt tiếp xúc với nhau, tiểu học muội chẳng né tránh, trước mặt cha mẹ còn nghịch ngợm thè lưỡi ra trêu y, chẳng hề giống thái độ với bạn trai, mà... hình như hơi giống em gái với anh trai vậy.
Thôi rồi, bỏ mẹ rồi, có khi khéo quá hòa vụng rồi, càng thân thiết với nhau thì tương lai lực cản muốn tiến thêm một bước càng khó. Lúc này đã mơ hồ không muốn phá vỡ không khí ấm áp này, cảnh tượng bữa cơm gia đình êm ấm làm Soái Lãng thèm muốn.
Cơm no rượu say, cả nhà ngồi xe quay về, Soái Lãng quyến luyến không muốn rời, nhưng đành gượng cười tiễn bốn người nhà họ Vương vào trường, trong lòng cảm khái: “Tán gái dễ, lập gia đình khó.”
Khó thật chứ đùa à, nhớ tới Phương Hủy Đình, hai cô gái vừa ý, một thì quá có chủ ý, một thì căn bản không có chủ ý gì cả, một thì gia đình biết e là sẽ liều chết cấm cản, một thì lại gần như coi y thành con cháu trong nhà mất rồi. Tiểu học muội vì vấn đề tính cách và còn đang đi học, cho nên chuyện hôn nhân cơ bản không nghĩ tới; còn Phương Hủy Đình thì muốn lấy chồng lắm rồi, trong lòng kiêng kỵ quá khứ không thanh bạch của y, nên gần đây thái độ với y cũng không rõ ràng.
Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là bản thân, mấy ngày trước còn gian díu với vợ người ta kìa, chính vì sinh hoạt tư quá nát như vậy, cho tên mỗi lần thấy tiểu học muội đáng yêu thích hợp ở nhà làm vợ, cùng với Phương Hủy Đình nghiêm túc chính thống, Soái Lãng thấy hổ thẹn, chột dạ... Nếu thực sự phát triển tới mức bàn chuyện cưới gả, phát hiện ra chuyện thối nát của mình, còn không phải đổ vỡ sao?
Còn vấn đề nữa, lập gia đình rồi thì sao? Bảo mình không được qua lại với một trong hai cô gái nữa à? Rồi một ngày nào đó Tang Nhã tới tìm mình thì sao?
Khó quá, ở giữa thế giới độc thân tiêu sái và gia đình ấm áp luôn khao khát, là mâu thuẫn khó lựa chọn.
Soái Lãng bắt một chiếc taxi về khu phong cảnh Hoàng Hà, câu hỏi cứ xoay tròn trong đầu, lựa chọn cái nào, nghĩ từ lúc lên xe tới lúc xuống xe, nghĩ tới lúc đến nơi vẫn không thể quyết định.
Cả cô lớn lẫn cô bé đều không muốn buông tay, nhưng mà cho dù có thực sự có cưới được cả cô chị lẫn cô em về thì e là cũng không muốn bỏ cuộc sống ngoài kia.
Càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng phiền, thế là thôi, không nghĩ nữa, tới cửa hiệu thì đang lúc giữa trưa, khách không nhiều, lại còn là mùa đông vắng khách, coi như là giai đoạn nghỉ ngơi cho cả năm vất vả đi.
Điền Viên và Bình Quả thấy Soái Lãng trở về thì vui vẻ chạy tới đón, chỉ là thấy Nhị ca tâm sự trùng trùng đứa kéo ghế đứa lấy nước, ân cần hỏi han, ai ngờ nghe xong đứa nào đứa nấy như bị sét đánh.
Soái Lãng bực mình mắng: “Làm sao thế hả, anh mày muốn vào Đảng chứ có phải vào tù đâu là trưng cái mặt đưa đám ra?”
“Anh mà vào tù chẳng ai ngạc nhiên, bảo anh vào Đảng... Bình Quả, mày tin không?” Điền Viên chưa hết sững sờ.
“Nếu là băng đảng thì tao tin.” Bình Quả cực kỳ tán đồng.
Bốp!
Soái Lãng vơ bừa một thứ nho nhỏ ném u đầu Bình Quả, sau đó ra lệnh cho Điền Viên: “ Đây là tài liệu, mày viết cho anh hai đơn xin gia nhập Đảng... Ngày tháng chưa viết vội, cảm thụ tâm đắc viết bốn bản, mai phải hoàn thành, anh mày đợi nộp lên đấy. Đợi anh vào Đảng rồi sẽ dẫn mày đi happy, địa điểm cho mày chọn, gái tùy ý gọi, thế nào, đủ hào phóng chưa?”
“Nhị ca, em nữa em nữa, vì sao có chuyện tốt không gọi em?” Bình Quả nghe nói có thể tùy ý chọn chỗ chọn gái thì quên đau, giơ tay xung phong.
Soái Lãng đẩy một cái: “Mày đi học được có vài buổi, viết sai chính tả, anh thành trò cười à?”
Không ngờ Bình Quả không có cơ hội tham gia, mà Điền Viên có cơ hội lại từ chối: “ Nhị ca, em không làm đâu.”
Soái Lãng sững sờ, nó vừa từ chối mình đấy à: “Gì, mày chê tiền chê gái à? … Hay mày cũng muốn vào Đảng?”