← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 038 Gặp vận đào hoa, ứng phó không xuể. (3)

Bình Quả cười phì một cái, nước bọt thiếu điều phun ra đằng mũi, Nhị ca mà vào Đảng thì cái thế giới này tàn rồi, nén cười giải thích: “Nhị ca, gần đây nó tăm tia Tiểu Dung, đang muốn làm lại cuộc đời.”

“Tiểu Dung? Là Hứa Dung cháu thím Hứa bán tạp hóa đầu thôn à? Sao đột nhiên vậy?” Soái Lãng bất ngờ lắm, thằng này sao đột nhiên thích thôn cô thế, khẩu vị nó trước nay mặn lắm mà.

Điền Viên cười ngượng ngập không nói được, vẫn là Bình Quả giải thích thay: “Mấy hôm trước Tiểu Dung đạp xe đi chợ, bị mấy thằng lưu manh nhảy lên xe trêu ghẹo, làm cô nương nhà người ta sợ chết khiếp. Lúc đấy em và Mông Bự cùng với đám Tiểu Bì vừa đi uống rượu về. Chắc là nó say, thế là hùng hổ xông tới đánh đám lưu manh kia, nếu lúc đó không có bọn em giúp thì nó vào nghĩa trang làm anh hùng rồi.”

“Dù sao thì Tiểu Dung sau đó làm cơm hộp mang tới hiệu cho nó, thế là nó cứ tơ tưởng con gái nhà người ta, còn nói là muốn mua nhà ở lại trong thôn luôn.”

Soái Lãng nhìn Điền Viên thẹn thùng đứng đó, nhìn từ trên xuống dưới, càng nhìn càng không thấy chỗ nào vừa mắt, luận tới tư tưởng dâm dục, thằng này còn hơn y bội phần. Còn Hứa Dung, y cũng gặp vài lần, hiền lành ngoan ngoãn, nấu ăn rất giỏi, là thôn nữ truyền thống điển hình.

Lưu manh và thôn nữ à? Soái Lãng tí thì chửi vài câu, đột nhiên nhận ra, chẳng phải giống mình và tiểu học muội sao, thế là sửa lời, vỗ vai Điền Viên bôm bốp: “Tốt, rất tốt, có tiến bộ, nam nhân mà, chơi bời bao nhiêu cuối cùng cũng phải tìm một bến đỗ. Nếu chuyện này mà thành, anh giao lại cửa hiệu ở đây cho mày, yên tâm làm ăn.”

Điền Viên cái thằng thuộc làu làu diễn viên JAV từ hồi sơ trung, vậy mà bây giờ nói chuyện yêu đương lại xấu hổ, lảng đi: “Cám ơn Nhị ca, chuyện kia của anh, em thấy anh tìm Hàn lão đại đi, đây là sở trường của anh ấy.”

Soái Lãng gạt phắt đi: “Không được, lão đại là tài tử, viết quá hay, anh mà mang đi nộp, người ta biết ngay là giả, vậy không phải lừa dối tổ chức hay sao?”

“Thế anh để Bình Quả chép hộ đi, một mình em thì chỗ này nhiều quá.” Điền Viên thoả hiệp.

“Không được, chữ của Bình Quả còn khó coi hơn anh, với lại không thể có hai loại chữ viết được.” Soái Lãng phủ quyết.

“Thế cũng không thể để chỉ một mình em làm chứ, Trình Quải, La Sách, Lão Hoàng, Lão Bì, ai không làm được?” Điền Viên mặt mày nhăn nhó, hắn thực sự không muốn đụng vào thứ này, ở trường học một lần là quá đủ.

“Anh nói mày có làm không? Chuyện bé như con kiến mà mày kêu khổ kêu mệt, tương lai anh mở rộng chuyện làm ăn rồi, muốn mày làm cửa hàng trưởng, làm quản lý khu vực mày chắc là cũng không gánh được trách nhiệm đâu nhỉ? Thôi để anh đi tìm Trình Quải, La Sách gì đó vậy, anh mày không thiếu tiền, muốn kiếm người làm còn không dễ à?” Soái Lãng ra uy ông chủ, hơn nữa ném ra mồi nhử.

“Em làm em làm.” Điền Viên rối rít cả lên: “Em vì anh có thể vào Đảng mà hiến thân một lần, nhưng mà em nói trước, đừng lừa em đấy.”

“Yên tâm đi, tương lai anh lên làm lãnh đạo rồi, chuyện làm ăn không giao lại cho bọn mày thì giao cho ai?”

Soái Lãng vô ngực đảm bảo, Điền Viên hí hửng đồng ý ngay, rốt cuộc chuyện khó nhằn này cũng kiếm được người làm giúp rồi.

Chuyện mà không thành chẳng sao, mà lỡ chẳng may thành công, mình đặt một bước chân lên con đường lãnh đạo, Soái Lãng vui vẻ ra cửa sau hiệu, buổi trưa uống nhiều, lúc này hơi mót, chạy ra nhà vệ sinh công cộng xả một bãi. Không ngờ vừa kéo khóa lên thì Bình Quả thần bí chạy vào nói có mỹ nữ tới tìm Nhị ca, hơn nữa mỹ nữ đó nhìn có vẻ như ý đồ bất thiện, có phải anh ở ngoài kia làm chuyện bội bạc nợ tình hay là chơi gái nợ tiền người ta không, thế thì mau chuồn đi đừng để cãi nhau ảnh hưởng tới chuyện làm ăn.

Vừa nghe thế Soái Lãng tóm cổ Bình Quả chửi: “ Cút con mẹ mày đi, có lần nào đi hộp đêm happy không phải anh mày trả tiền, đã bao giờ nợ tiền chưa?”

“Vậy thì chắc là chuyện khác rồi, anh nghĩ xem có lôi em gái nào lên giường sau đó vứt bỏ không? Người ta tìm tới tận nơi thế này, nói không chừng là đã mang cốt nhục của anh mà anh không biết.” Bình Quả nói với cái vẻ hớn hở ra mặt, rõ ràng chỉ muốn cười trên đau khổ của người khác.

Soái Lãng cau mày, làm quái gì có ai như thế, Soái Lãng đi hộp đêm cùng lắm chỉ đụng chân đụng tay thôi, không dại thuê phòng, nên nợ tiền là không có, nợ tình lại càng không có mà nợ: “ Cô ấy có nói tên không?”

“Không, có tới cửa hiệu vài lần, hỏi anh một lần, hôm nay anh vừa tới đã đến tìm.”

“Đi đi, mày về trước đi.”

Đuổi Bình Quả đi rồi, Soái Lãng gãi đầu gãi tai suy nghĩ, có điều không thấy người thực sự không nghĩ ra món nợ phong lưu nào cả, nếu là Lôi Hân Lôi quay về thì Bình Quả phải nhận ra chứ, Tang Nhã thì không phải rồi, gần đây có Thịnh Tiểu San, nhưng người ta có chồng rồi, sẽ không làm ầm ĩ lên làm gì. Lén lút về cửa hiệu, đánh mắt với Điền Viên và Bình Quả, cầm tấm khăn vải vờ lâu chùi, sau đó Bình Quả đánh miệng sang... Chính là cô gái kia.

Oa, mỹ nữ, Soái Lãng thầm tán thưởng, trong số những cô gái y quen, xinh đẹp nhất là Tang Nhã, có khí chất nhất là Thịnh Tiểu San, vậy mà cô gái này có cả hai, nhìn một cái biết ngay không phải sản phẩm bản địa Trung Châu, giống mấy em gái cao ráo vùng đông bắc, cao tới 1m8 chứ không ít hơn. Có điều cao mà không thô, vóc dáng cân đối, mặc chiếc áo khoác màu lam nhạt trang trọng, cổ buộc một cái khăn lụa màu trắng.

Soái Lãng còn chú ý ngón tay cô gái này rất đẹp, giống nghệ sĩ dương cầm... Được rồi, nói thẳng vào vấn đề luôn là đôi hung khí ở cực tạo xung kích thị giác mạnh mẽ, mày rậm, miệng rộng, là loại hình nữ vương đặc sệt.

Nhưng mà Soái Lãng yên tâm rồi, ca ca hổng có quen, nếu mà nợ tình em gái này thì đáng quá rồi.

Soái Lãng thấy mỹ nữ đi tới quầy, lên tiếng chào mời: “ Mỹ nữ, chiếc mũ cỏ này cực kỳ phù hợp với vóc dáng và màu da của cô, tôi giảm giá 20%.”