← Quay lại trang sách

Q3 - Chương: 039 Gặp vận đào hoa, ứng phó không xuể. (4)

Mỹ nữ kia mỉm cười, tựa hồ rất có hứng thú đội cái mũ cỏ lên đầu, soi gương quay trái quay phải, kỳ thực chẳng hợp gì cả, trông xấu kinh lên được, mấy thứ này chỉ lừa mấy cô gái trong thành phố không biết món đồ ở quê thôi, chẳng dính dáng gì tới chữ thẩm mỹ. Mỹ nữ cởi mũ xuống hỏi: “ Anh là ông chủ Soái, Soái Lãng phải không?”

“À, ông chủ không có ở đây, tôi chỉ tới giúp...” Soái Lãng nói dối không chớp mắt, ở gần mới nhìn kỹ, em gái này tuổi chưa nhiều, da vẫn thuộc loại bẹo một cái chảy ra nước. Quầy đã che đi nửa người, chỉ nhìn thấy thân trên, nhưng chỉ bằng đường cong và khuôn mặt kia đã đủ làm điên đảo đại đa số nam nhân rồi.

Mỹ nữ tựa hồ không hề biết có người đang săm soi than thể mình, cười hỏi: “Thế hả, vậy ông chủ anh khi nào về, tôi đợi anh ấy ở khu phong cảnh này đã 2 ngày rồi.

“Chuyện đấy thì người làm công như tôi làm sao mà biết được?” Soái Lãng nói bừa: “Mỹ nữ, cô tìm ông chủ của chúng tôi làm gì?”

“Anh còn chẳng biết khi nào ông chủ về, chẳng lẽ có thể quyết thay ông chủ?”

Đúng lúc này có mấy vị khách đi vào, Soái Lãng cố tình nhiệt tình tới chào mời, lâu rồi không bán hàng, nghiệp vụ chưa quên, bán được mấy món đồ nhỏ, thu về mấy chục đồng, hớn hở đếm từng tờ một cất đi, y có ràng quan sát được mỹ nữ liếc mắt khinh bỉ. Soái Lãng cất tiền đi rồi lại hỏi: “Mỹ nữ, vừa rồi nói cái gì thế?”

Tức giận rồi, đây là kiểu tức giận của mỹ nữ khi bị người khác ngó lơ, may mà tố chất cũng được, chỉ hơi nhíu mày: “Vậy tôi nói thẳng nhé, đây là danh thiếp của tôi, tôi thấy anh sẽ cảm thấy hứng thú.”

Đó là tâm danh thiếp in hình sơn thủy, rất có phong cách, ưu nhã đưa tới trước mặt Soái Lãng. Soái Lãng nhận lấy, trố mắt, thuần tiếng Anh, lật mặt sau có chữ Hán, nhưng mà toàn là chữ phồn thể, nhìn toét mắt ra mới đoán được: Cty đầu tư sáng nghiệp Tinh Anh, phó tổng giám đốc Trâu Hiểu Lộ.

Một đống chữ phồn thể làm Soái Lãng nhìn đau đầu, xem xong thì đau răng, vẻ mặt nhăn nhó, như muốn nói với mỹ nữ, nhìn anh mày có giống hứng thú không?

“Sao vậy, anh chưa nghe qua tên công ty chúng tôi à?” Trâu Hiểu Lộ hỏi, để lộ ra hàm răng đẹp mắt.

Soái Lãng lắc đầu, rất mất lịch sự trả lại danh thiếp: “Thực sự là chưa bao giờ nghe nói, tôi đảm bảo với cô, ông chủ của chúng tôi cũng không biết luôn.”

Trâu mỹ nữ không nhận lấy danh thiếp, chống tay lên quầy, thái độ không còn cao ngạo như ban đầu: “Ông chủ Soái, anh cũng là nhân vật có chút danh tiếng, làm thế này có chút không lịch sự rồi... Anh sẽ không cho rằng tôi không biết anh chứ? Tên của anh ở Trung Châu này gần như không có người thứ hai trùng tên, nếu tôi không nhận ra anh thì liệu có ở đây đợi mấy ngày không?”

Soái Lãng bị người ta vạch trần cũng chẳng có tí xấu hổ nào, cái da mặt y vẫn là da người thôi, nhưng độ cứng đã tôi luyện tới sánh với sắt rồi: “Cô biết tôi sao? Tôi chưa từng gặp cô.”

“Thế đâu có sao, chẳng phải bây giờ gặp rồi à, sau này vậy là quen biết rồi.” Trần Hiểu Lộ nói tiếng phổ thông tiêu chuẩn, lật cổ tay làm động tác vậy là biết nhau rồi nhé.

Soái Lãng thu lại danh thiếp, kèm một câu: “Xin lỗi, tôi không có danh thiếp để đưa cô, tôi nói này giám đốc Trâu, có phải là cô tới đây đầu tư sáng nghiệp cho tôi không? Thế thì muộn quá rồi, khi chúng tôi thiếu tiền sao không thấy cô nhỉ, giờ không thiếu tiền nữa, cô tới dệt hoa trên gấm cũng chẳng ý nghĩa gì.”

“Cũng chưa chắc, nếu anh không ngại thì chúng ta ra ngoài nói chuyện, ngoài kia cảnh sắc đẹp.” Trâu Hiểu Lộ làm động tác mời, chê trong cửa hiệu lại có khách vào, ồn ào.

Soái Lãng không ngại tán gẫu với mỹ nữ, vừa ra ngoài một cái thì biết mình tính sai rồi, cô gái này đi giày cao gót, cao tới hơn 1 m 8 rồi, y chỉ có 1 m 73 thôi, thấp hơn người ta nửa cái đầu, đi cùng nhau rất thiếu tự nhiên.

Trâu Hiểu Lộ tựa hồ không nhận ra, nói: “ Tôi có tìm hiểu chuyện làm ăn của anh, lượng tiêu thụ rất lớn, mỗi tháng tới cả trăm vạn rồi, giao dịch nhiều như vậy vì sao anh không lập công ty? Ông chủ Soái, cách làm ăn kiểu xưởng thủ công gia đình không làm lớn được đâu.”

“Ha ha, khỏi phải nộp thuế thôi mà.” Soái Lãng tùy tiện nói bừa một lý do.

Trâu Hiểu Lộ lại lần nữa cau mày, không ngờ chỉ vì không muốn đóng thuế mà không làm ăn lớn hơn, châm chước một hồi chuyển giọng điệu nói: “ Anh có thể thay đổi các tư duy, đóng thuế càng nhiều tức là anh kiếm được càng nhiều tiền. Tôi thấy, nếu như liên hợp mười mấy nhà máy anh đang nắm trong tay, tổ chức thành một liên minh nhỏ, chuyên môn gia công đồ thủ công mỹ nghệ, nếu có quen hệ ở hải ngoại nữa, có thể bước chân vào mảng xuất khẩu rồi.”

“Tôi nhớ chúng tôi có đầu tư vào nhà máy nhỏ ở địa phương, nhân viên chưa tới 100, nhưng chuyên môn làm một loại vật phẩm, bán tới mười mấy quốc gia, giá trị sản lượng bình quân tới 30 triệu. Sau khi tìm hiểu chuyện làm ăn của anh, chúng tôi thấy anh còn tiềm lực lớn hơn như thế rất nhiều, chỉ cần tổ chức lại một cách chính quy hơn, gấp mười nhà máy kia không phải là không thể.”

Mặc dù mỹ nữ nói như chuyên gia, rất có sức thuyết phục, nhưng mà tâm tư của Soái Lãng lại không ở chuyện đầu tư sáng nghiệp, một đại mỹ nữ thế này vô duyên vô cớ tới nhà, còn muốn tặng một vụ đầu tư, một kiến nghị kinh doanh tốt, có ai ngu mà tin không?

Chẳng biết ai tin không chứ Soái Lãng đếch tin, y máy móc đi theo bước chân mỹ nữ, thưởng thức cặp chân dài miên man kia mỗi bước chân lại đều tăm tắp, lại có thể nhìn bờ vai như đao khắc, mái tóc đen như mực, phải tán thưởng đấng sáng thế có thể tạo ra mỹ nữ cao như vậy khiến người ta nhìn thấy động lòng như vậy. Giữa ban ngày nhìn cô, chỉ có thể nghĩ tới một từ đơn tiếng Anh vĩ đại.

“Ông chủ Soái.” Mỹ nữ gọi.

“Ông chủ Soái, anh có nghe tôi nói không?” Mỹ nữ ngữ khí nặng hơn.

“À, nghe thấy rồi.” Soái Lãng gật đầu tỉnh ngộ, lúc này mới nhận ra đã đi lên Quan Cảnh Đài, trước mặt chính là Hoàng Hà, bám vào lan can sắt to bằng cổ tay: “Mỹ nữ... Dùng cách xưng hô này nhé, thuận miệng hơn, tôi rất tán đồng với kiến nghị của cô, nhưng tôi đã có người hợp tác rồi, cho nên...”

Mỹ nữ không cho y kịp nói ra lời từ chối đã cắt ngang: “Anh nói Đỗ Ngọc Phân à?”

“Hả? Cô biết chị Đỗ?” Soái Lãng bất ngờ.