Q.2-Chương 040 Gặp vận đào hoa, ứng phó không xuể. (5)
“Tôi có nghe mấy chủ nhà máy nói tới, nhưng tôi không quen, song tôi lại quen biết cấp trên của anh, Lâm Bằng Phi, còn cả Hoa Thần Dật của Hoa Thái, Thượng Quan Vân Thành của Kim Bá Lợi... Không giấu gì anh cả Kim Bá Lợi và chuỗi nhà hàng ẩm thực Thiên Thiên Nhạc đều huy động vốn từ chúng tôi.”
“Đây là thời đại không ai có thể một mình thành công, chẳng lẽ ông chủ Soái không hiểu đạo lý một hàng rào phải ba cái cọc, một hảo hán còn có ba người giúp? Có một công ty đầu tư làm hậu thuẫn vững vàng cho anh, dù là phải chia hoa hồng thì lợi nhuận kiếm được cũng lớn hơn bây giờ rất nhiều, lại có thể giảm bớt nguy hiểm, anh thấy sao?”
Trâu Hiểu Lộ thể hiện phong phạm đại gia, nói ra một loạt cái tên quen thuộc, thể hiện tác dụng của Cty Tinh Anh, cô cho rằng thế là quá đủ để gây sốc cho anh chàng đại lý kinh doanh này rồi, bây giờ là thời đại ai có tiền người nấy là cha mẹ, không ít người thấy nhà đầu tư hận không thể quỳ xuống dập đầu ấy chứ.
Vì thế nói chuyện với Soái Lãng khó tránh khỏi có thái độ bề trên nhìn xuống.
Kỳ quái, Trần Hiểu Lộ hoàn toàn không nhìn thấy sự nôn nóng đó từ trên mặt đối phương, ngược lại còn rất lãnh đạm, cho dù ánh mắt thoáng chút hứng thú, cô nhìn ra không phải là vì tiền, mà là hứng thú với mình... Nghĩ tới đó, cô cười nói: “Ông chủ Soái, tôi nghe người ta nói, anh rất có cá tính, hôm nay gặp đúng là danh bất hư truyền, đến nhìn nữ nhân cũng có cá tính như thế.”
Soái Lãng tức thì thu hồi ánh mắt, làm ra cái vẻ đang nhìn ngắm núi sông tươi đẹp: “ Không phải tôi nịnh cô, cũng không phải tôi nhìn có cá tính, mà là cô đẹp rất cá tính... Thực ra tôi hứng thú với bản thân cô còn lớn hơn bất kỳ đầu tư nào khác.”
Trâu Hiểu Lộ không ngờ trên đời lại có người mặt dày tới độ này, lại còn nói thẳng chẳng ngại ngùng gì như thế, mà người ta nói rồi, khiến cô không biết ứng phó ra sao? Không phải cô chưa gặp những người thèm thuồng dung mạo của mình, nhưng mà nói một cách trần trụi như vậy lại là lần đầu, cười xấu hổ, không tiếp lời.
Soái Lãng cũng không phải là cô ý trêu ghẹo, thoắt cái đã đổi giọng, nghiêm túc không ngờ: “ Phó tổng giám đốc Trâu phải không, tôi đang bối rối đây, chuyện làm ăn đáng đầu tư ở Trung Châu nhiều lắm, tôi lấy làm lạ, sao cô lại tới ngóc ngách hẻo lánh này tìm tôi? Nói thẳng ra, chuyện làm ăn ở khu phong cảnh có tính mùa vụ cao, từ giờ tới khai xuân là mùa vắng khách, cơ bản giữ vững được đã là không tệ, thời gian trước tuyết rơi liên miên, thu nhập của tôi là số âm. Vừa xong tôi nói hứng thú với cô không phải là trêu ghẹo gì, mà là vấn đề này đấy.”
“Anh có ý gì?” Trâu Hiểu Lộ nhất thời không thích ứng kịp lối tư duy của Soái Lãng.
“Ý tôi là, cô hứng thú với chuyện làm ăn của tôi, hay là hứng thú với tôi... Hay tôi nói cách khác nhé, người hứng thú không phải cô mà là người khác?” Soái Lãng vẫn nhìn sông nước chẳng thèm quay đầu, có người thực sự quá coi trọng y rồi, nếu một công ty lớn như vậy nhìn trúng chuyện làm ăn của y, chẳng cần phái đại mỹ nữ tới, chỉ cần phái nhân viên bình thường là đủ, chính độ coi trọng của họ làm bại lộ mục đích của họ.
Chấn kinh, đôi mắt đẹp của Trâu Hiểu Lộ mở to, kẻ nhìn như có vẻ ngốc nghếch này không ngờ lại phản ứng nhanh như vậy.
Đối phương quá nhanh, cô lại quá chậm, chỉ một hai giây không kịp trả lời Soái Lãng đã có câu trả lời chính xác rồi, quay lại háy mắt: “Mỹ nữ, tôi tin cô có ý đầu tư, cũng tin cô có tiền, cô có tất cả, nhưng cô thiếu thành ý, nếu như không có thành ý thì không bao giờ có thể trở thành đối tác được. Với lại toàn bộ gia sản của tôi có khi chỉ ngang cái xe cô đi, thực sự nghĩ không ra mình có gì để cô hứng thú... Cho nên, mời.”
Không ngờ đối phương lại hạ lệnh tiễn khách rồi, với một đại mỹ nữ làm gì cũng được người ta nhường ba phần như Trâu Hiểu Lộ, đây là chuyện chưa từng gặp bao giờ, vậy mà một nhân vật nhỏ xíu rõ ràng là kẻ háo sắc lại không coi ra gì. Hơn nữa sự sắc xảo nhạy bén với tình hình làm Trâu mỹ nữ chưa hết sững rờ, chớp mắt thôi Soái Lãng đã bỏ đi tới mấy mét, thấy việc sắp hỏng tới nơi, cô vội vàng chạy theo gọi: “Này, ông chủ Soái, đợi chút đã... “
Chặn trước người Soái Lãng, Trâu Hiểu Lộ nở nụ cười duyên dáng, nhẹ giọng nói: “Xem ra giữa chúng ta có chút hiểu lầm rồi, tôi đúng là mang theo thành ý tới đầu tư, nếu anh muốn, chúng tôi sẽ dùng tài nguyên của Tinh Anh hỗ trợ chuyện làm ăn của anh lớn mạnh.”
“Vậy cái giá là gì?” Soái Lãng vẫn hỏi rất trực tiếp.
Câu hỏi quá đột ngột, thẳng thắn thăm dò bài tẩy của đối phương, Trâu Hiểu Lộ xem như lĩnh giáo sự tinh minh của đối phương biết nếu còn che giấu thì cơ sở tín nhiệm sẽ mất hoàn toàn, vì thế cáo lỗi xin Soái Lãng chờ một chút, cô phải xin chỉ thị.
Soái Lãng lại dựa lưng vào lan can sắt, đôi mắt lơ đễnh có vẻ chẳng để ý gì, kỳ thực y nhìn về bãi đỗ xe của khu phong cảnh Ngũ Long, không khó khăn một cái thấy một chiếc một chiếc xe dài đen xì có vẻ không giống xe khác, trên trần còn có cửa sổ, đây là loại xe đám nhà giàu thích đi để thể hiện thân phận. Người tới khu phong cảnh chơi không đi xe này, ít nhất y chưa từng thấy loại xe bất tiện như thế ở đây.
Trâu mỹ nữ mấy lần đánh mắt về phía đó khi gọi điện thoại, gần như có thể đoán ra chính chủ luôn nấp ở đó quan sát, còn mỹ nữ này chỉ là đá dò đường mà thôi.
Nhưng bọn họ muốn thăm dò cái gì đây? Mình thì có cái gì chứ? Soái Lãng mơ hồ cảm giác nữ nhân này và Thịnh Tiểu San có ý đồ giống nhau, đang nghĩ thì Trâu Hiểu Lộ đã nói chuyện điện thoại xong, cười nói: “Nếu như ông chủ Soái sảng khoái như thế, vậy chúng tôi cũng đi thẳng vào vấn đề, không giấu gì anh, công ty chúng tôi từng bị người ta lừa, một khoản đầu tư lên tới 200 triệu không thể thu hồi, ông chủ của chúng tôi luôn truy tìm tên lừa đảo này...”
“Theo như chúng tôi biết, tên lừa đảo đó cuối cùng thất bại ở Trung Châu, mà anh là người cuối cùng gặp hắn, hậu sự cũng do anh lo liệu. Nếu như anh có thể cung cấp tin tức có giá trị, chúng tôi sẽ đầu tư cho anh, hoặc anh có thể trực tiếp lấy tiền mặt, anh cứ nói con số.”