Q.3-Chương 041 Gặp vận đào hoa, ứng phó không xuể. (6)
Ánh mắt rất dụ hoặc, giọng nói cũng dụ hoặc, Trâu Hiểu Lộ đã nói rất rõ ràng rồi, lại còn cười thiện chí, có điều lại khiến Soái Lãng dở khóc dở cười, toàn thân khó chịu: “ Mỹ nữ, có khó khăn tìm cảnh sát, cô tìm tôi làm cái gì? Nếu như biết chuyện này rồi, hẳn phải biết cuối cùng Đoan Mộc Giới Bình tự sát chết trong nhà giam, đừng nói hắn không để lại gì, dù hắn để lại, tôi dám nuốt không? Nếu dám thì cảnh sát không tha cho tôi.”
“Tôi không nói anh nuốt số tiền đó, có điều anh hẳn là biết số tiền đó ở đâu chứ?” Trâu mỹ nữ xem ra đã có nhận định.
Tên đó chết rồi mà vẫn còn làm phiền người ta, Soái Lãng vỗ trán: “Giờ cảnh sát đang đi khắp nơi tra dư nghiệt của Đoan Mộc Giới Bình đấy, cô nghĩ tôi còn ghê gớm hơn cảnh sát à?”
“Anh Soái, chúng tôi tự có nguồn tin tức của mình, nếu như vô duyên vô cớ thì sẽ không tìm tới anh rồi, nếu anh che giấu, khả năng sẽ không có lợi cho anh đâu.” Trâu mỹ nữ đổi thái độ rồi, nhẹ nhàng đưa ra một uy hiếp.
Thế nhưng bọn họ không hiểu Soái Lãng rồi, có thể trêu chọc y, có thể khinh bỉ y, có thể ngó lơ y, nhưng tuyệt đối đừng uy hiếp, Soái Lãng vừa nghe một cái, mắt trợn lên bước tới làm mỹ nữ cuống cuồng lùi lại phía sau, gằn giọng nói: “Con mẹ nó chứ, đầu cô bị nước Hoàng Hà lọt vào rồi à? Dám uy hiếp tôi à? Nhìn tôi giống người bị dễ uy hiếp không?”
“Đừng tưởng tôi không nhìn ra lai lịch của cô, chính chủ đang ở trong cái xe dài kia chứ gì? Có tin bố mày gọi người tới đẩy cả người lẫn xe xuống Hoàng Hà cho chết mất xác không? Thích chơi với bố mày à? Nhìn loại người như cô thì sống sung sướng nhung lâu quen rồi, nếu thua cô không chịu nổi đâu, định chơi liều thật đấy à?”
Trâu Hiểu Lộ tái mặt thoáng chốc hiểu ra mình lỡ lời rồi, người này không đơn giản vậy đâu, rối rít sửa sai: “Không phải, không phải, ông chủ Soái, anh đừng hiểu lầm, tôi thành tâm thỉnh giáo thôi, chuyện này liên quan tới tài sản của Đoan Mộc Giới Bình, rất hệ trọng, khả năng có rất nhiều người chú ý. Ý tôi nói tới người có khả năng gây bất lợi với anh, hai bên chúng ta hợp tác, khả năng tốt hơn.”
Đối phương hạ mình rồi, Soái Lãng nguôi giận một chút, lời nói vẫn khó nghe vô cùng: “ Cho dù cô xin lỗi, cũng không có nghĩa là đầu cô không lọt nước, cô nghĩ cho kỹ, tôi mà biết Đoan Mộc Giới Bình giấu tiền ở đâu, tôi lại đi nói cho người khác để chia phần à? Nhìn tôi giống có bệnh không? Huống hồ tôi còn không biết gì, các cô bị Đoan Mộc Giới Bình lừa thì liên quan chó gì tới tôi?...”
“Nói cho cô biết, các người bị lừa là do các người ngu xuẩn, chẳng thể trách Đoan Mộc Giới Bình, mà cái loại như các người bị hắn lừa cũng đáng đời. Cho rằng có cái mặt xinh đẹp thì có thể kiêu à, anh mày có biết cũng không nói đấy, cô em nghĩ mình là ai? Loại người như cô, tôi nhấc điện thoại lên một cái gọi tới cả xe, phục vụ từ A tới Z …”
Mỹ nữ sợ hãi liên tục lùi lại, không nghĩ tình thế biến chuyển nhanh thế này, vài giây trước mình còn đang ở tư thái bên trên nói chuyện, chớp mắt với người ta đã không đáng một xu.
Soái Lãng nói xong hừ một tiếng bỏ đi luôn.
Trâu Hiểu Lộ hồi lâu mới từ cảm giác kinh ngạc nhục nhã hồi tỉnh, mặt âm trầm quay về bãi đỗ xe, cho tới khi lên chiếc xe kia, hậm hực ngồi xuống.
Một nam nhân trung niên đang nhắm mắt dưỡng thần ở hàng ghế sau, cười: “Sao thế, giám đốc Trâu đánh đâu thắng đó gặp phải trở ngại à?”
“Hừ, loại người gì thế cơ chứ, đúng là một tên lưu manh vô lại, tôi vừa nói một câu, y đã chửi toàn lời ô uế.”
“Chuyện đó cũng bình thường thôi, số tiền đó ở trong tay ai cũng không dễ dàng mang ra, nếu y đồng ý quá nhanh thì tôi sẽ hoài nghi phải chăng có vấn đề.”
“Cũng chưa chắc là trong tay y.” Trâu mỹ nữ còn giận lắm, nhất là câu loại như cô tôi gọi tới cả xe, xúc phạm kiêu hãnh của cô, hiển nhiên coi cô như loại tiểu thư đứng đường rồi.
Nam nhân trung niên gật gù: “Đúng, nhưng hiện giờ số tiền đó chỉ có thể nằm trong tay y hoặc cảnh sát thôi. Tôi nghĩ, khi Đoan Mộc Giới Bình biết không còn đường sống nữa, hắn thà hợp tác với kẻ thù chứ không hợp tác với cảnh sát, cho nên Soái Lãng là đối tượng chúng ta ưu tiên.”
“Nhưng kẻ này... Tôi thấy tệ lắm.” Trâu mỹ nữ nghĩ lại thái độ của Soái Lãng, không ôm hi vọng gì.
“Không phải là không thể, đã là người thì phải có nhược điểm, tài sản Đoan Mộc Giới Bình cất giấu không phải trái phiếu thì là đồ cổ, y căn bản không tiêu thụ nổi, mà phải tìm người tiêu thụ giúp. Tôi không tin có ai nắm số tài sản đó trong tay mà lại không có biểu hiện gì, ha ha... Đi thôi, trước tiên là làm quen đã, sau đó thong thả xử lý.” Trung niên nam tử cười, sau đó ra hiệu cho lái xe lên đường.
Trâu Hiểu Lộ còn quay đầu lại nhìn hiệu bán đồ thủ công mỹ nghệ kia, không thấy Soái Lãng, có điều đánh chết cô cũng không tin, người năm trong tay gia sản bạc tỉ lại là tên lưu manh như thế.
Lại nói Soái Lãng cũng tức xì khói, mặt hầm hầm quay về cửa hiệu, trút giận lên Bình Quả vì tội giới thiệu mỹ nữ, đá vào mông hắn hai cái, chửi mắng hắn, sau này còn tiếp đãi nữ nhân lai lịch không rõ ràng sẽ xẻo trym hắn.
Bình Quả sống dưới đòn roi bạo lực của Nhị ca quen rồi, không sợ, còn cắn trả, nói ai mà biết Nhị ca ở ngoài trêu hoa ghẹo cỏ thế nào, lỡ người tới đây là bà chủ tương lai thì bọn họ chọc nổi không? Thế là bị Soái Lãng cho vài đấm.
Điền Viên thấy chướng mắt nhảy vào bênh, chỉ trích Soái Lãng sinh hoạt tư hỗn loạn, cho nên tự chuốc họa vào thân. Nói là người làm, thực chất là anh em, nên họ không sợ ông chủ.
Đấu khẩu vài câu Soái Lãng cho mỗi thằng một cước rồi rời cửa hiệu, ngồi tuyến xe bus từ khu phong cảnh về thành phố, sau đó định chuyển xe tới Thập Nhất Loan. Mấy ngày nữa thôi là Tết Dương rồi, vốn định đi tìm bạn gái chính thức là Phương Hủy Đình để bồi dưỡng tình cảm, không ngờ đột ngột xuất hiện một mỹ nữ cùng với chuyện cô ta nói làm Soái Lãng bực bội, không còn tâm trạng gì nữa.
Đợi xe bus mất nửa tiếng, sau đó lại đi mất hai tiếng nữa mới tới được trấn Loan Tắc, nơi này cách trạm biến áp Thập Nhất Loan tới mấy km. Soái Lãng tới hiệu bán buôn nhà Lão Mao, xem sổ sách kinh doanh gần đây, 4 giờ hơn mới có xe từ trấn đi qua trạm.
Từ khi từ tầng lớp tay trắng bước vào hàng ngũ người có tiền, Soái Lãng ít nhiều cũng hiểu được, phàm là những chuyện có liên quan tới khoản tài sản hoặc tài chính lớn, người có thể kiếm lợi đều là hạng cây to rễ sâu, chứ với loại rễ cỏ như mình cơ bản chỉ là tốt thí. Thế nên loại chuyện này, tránh xa thì hơn.