Q3 - Chương: 042 Gặp vận đào hoa, ứng phó không xuể. (7)
Ai ngờ càng muốn tránh lại càng không tránh nổi, trên đường có điện thoại, nhìn thấy là số Thịnh Tiểu San, giờ đã biết ý đồ tiếp cận mình của cô gái này, trong lòng khó chịu, không nhận máy. Ai ngờ đối phương gọi không ngừng, không còn cách nào, Soái Lãng bực bội cầm máy lên gắt gỏng: “Gọi cái gì mà gọi, tôi đang tác nghiệp trên đường dây cao áp đây này, lỡ ngã xuống ai phụ trách? Gọi gì mà gọi lắm thế?”
“Anh là thứ không lương tâm, phí công tôi thích anh, còn không nhận điện thoại, tôi sẽ tới thẳng Thập Nhất Loan, anh tưởng là tôi không tìm được anh à?” Thịnh Tiểu San mắng, khẩu khí ám muội.
Không phải nói chứ, câu này hợp khẩu vị Soái Lãng nhà ta lắm, tức thì cười gian: “ Tốt quá, tôi đang thiếu một nha hoàn ủ chăn đây, chỗ đó buồn tẻ, cô tới, tôi hoan nghênh.”
“Đừng rườm lời, tôi tìm anh có chuyện.”
“Có chuyện thì nói đi, tiền chứ gì, tôi nhanh chóng gom trả cô, đâu nói là không trả.”
“Không phải muốn tiền, tôi muốn gặp anh.”
: Oa, rốt cuộc cũng phát hiện ra sở trường của tôi rồi hả? Lại muốn lên giường phải không?”
“Đồ háo sắc, nghiêm túc chút, chồng tôi muốn gặp anh.”
“Ặc …” Soái Lãng sặc nước bọt, run tay thiếu chút nữa rơi điện thoại, mãi hồi lâu mới cẩn thận nói: “Em gái à, thế là sao? Chuẩn bị tống tiền hay kiếm người thiến tôi?”
“Sợ rồi à, lá gan anh chỉ tới thế thôi sao? Óc anh là óc lợn hay sao, chuyện của chúng ta, tôi làm sao dám nói với chồng tôi.” Thịnh Tiểu San mắng.
Soái Lãng đấm đầu, mình đúng là hồ đồ rồi, hôm nay bặp chuyện bực mình, đâm ra không tỉnh táo: “Thế cũng không nên gặp, khó xử lắm, sau lưng thì ngủ với vợ người ta, trước mắt lại khách sáo gọi anh rể, làm thế không phải quá vô sỉ à? Tôi chưa tới mức đó.”
“Đầu óc anh làm sao vậy, toàn nghĩ tới chuyện đó, chẳng lẽ trừ nữ nhân ra không còn theo đuổi nào nữa à? Có chuyện tốt, chống tôi đại biểu cho tổ chức đầu tư tới Trung Châu, có chuyện muốn thương lượng với anh, nói không chừng anh kiếm lớn đấy.” Thịnh Tiểu San đổi giọng dụ dỗ.
Biết ngay mà, lại là cái chuyện khốn kiếp đó, Soái Lãng bực mình nói: “Tiểu San, chúng ta quan hệ sâu xa thế rồi, cô còn chưa hiểu tôi à? Tôi thực sự không biết Đoan Mộc Giới Bình chết rồi còn để lại tài sản, tên lừa đảo đó gian lắm, chết rồi lại còn xẻo của tôi một vố, tôi phải bỏ mấy trăm nghìn lo liệu ma chay cho hắn, không biết tìm đâu thanh toán đây... Buổi chiều có một mỹ nữ tới khu phong cảnh hỏi tôi, các người làm sao thế hả? Chưa biết có tiền hay không đã ùn ùn kéo tới.”
“Cái gì, ai tới tìm anh, mỹ nữ nào, tên là gì?” Giọng Thịnh Tiểu San gấp lên thấy rõ.
“Tên là Trâu cái gì ấy, à, phó tổng của Cty đầu tư sáng nghiệp Tinh Anh.”
“Con ả lăng lơ ấy, mặc xác ả, Soái Lãng, nghe tôi, hiện giờ anh là bảo bối đấy, sẽ có rất nhiều người nhắm vào anh... Hay là thế này, tối mai tôi mời cơm anh nhé.”
Giờ này đừng nói là mời cơm, mời lên giường Soái Lãng cũng xem xét: “Không, tôi phải trực ban.”
“Vậy ngày kia?”
“Ngày kia cũng trực ban.
“Ngày kìa thì không có vấn đề gì chứ?”
“Ngày kìa vẫn trực ban.”
“Linh tinh, Tết Dương mà trực ban cái gì? Anh mà là người thành thật đi làm à? Soái Lãng tôi cảnh cáo anh, đừng có mà không biết điều, cùng lắm tôi coi như chưa từng quen anh.”
Đã nói tới thế rồi mà người ta không chịu bỏ qua, xem ra không thoát được rồi, Soái Lãng vò đầu thầm chửi cha Đoan Mộc Giới Bình: “ Được được, chúng ta dù gì cũng là nhất nhật phu thê bách nhật ân, quan hệ cương quá cũng xấu hổ lắm, nhưng tôi nói trước nhé, vợ chồng cô thất vọng đừng trách tôi.”
“Giao hẹn thế, không tới cứ cẩn thận.”
Ôi, nữ nhân là vậy đấy, có tầng quan hệ kia, nói chuyện liền cứng rắn hơn, còn nam nhân thì đều vậy, từng cứng trên người nữ nhân rồi thì sau này nói chuyện không cứng nổi nữa. Bị Thịnh Tiểu San ép cho không còn đường nào khác, miễn cưỡng đồng ý, dù trong lòng rất không tự nhiên. Chứ còn sao nữa, đây là cái chuyện chết mẹ gì vậy, ngủ với vợ người ta, rồi đi bàn chuyện làm ăn với chồng người ta, vô sỉ quá rồi.
Nhưng, nhưng mà vì sao Thịnh Tiểu San lại cởi mở như thế? Soái Lãng hoang mang, cô gái này cũng gớm thật, một tay nắm tay chồng, một tay nắm tay tình nhân, lại còn đưa hai người tới với nhau.
Thôi xong rồi, xem ra Thịnh Tiểu San coi mình như một vụ đầu tư, Soái Lãng giờ đã hiểu hết cả, xuống xe rồi còn cười thầm, em gái đó tính sai rồi, nghĩ mình là phú ông đấy, chuyến này đầu tư lỗ vốn rồi. Đầu óc bắt đầu nghĩ linh tinh, thậm chí nghĩ tới Trâu mỹ nữ, nói không chừng mỹ nữ đó không ngại coi mình là khoản đầu tư liều một phen đâu nhỉ?
Soái Lãng hơi hối hận, sớm biết thế thì buông lời cay đắng làm gì, mỹ nữ người ta không ngại dâng mình tới tận miệng, mình ngại cái rắm.
Tất nhiên là đầu bứt rứt vậy thôi, chuyện này tóm lại là một phiền toái, người ta vì mấy chục nghìn còn dám giết người nữa là khoản tiền khổng lồ nào đó mà Đoan Mộc Giới Bình để lại...
Còn đang tính toán ứng phó thì giật mình, một chiếc Mercedes một chiếc Jeep hầm hố đỗ ngay ở cổng trạm, lại có ai tới tìm mình à? Quả nhiên vừa đi qua cổng thấy Lão Mao nhớn nhác đứng đợi, Soái Lãng chỉ tay về phía mấy cái xe: “Ai thế?”
“Tìm cậu đấy.” Lão Mao cười nịnh châm thuốc mời Soái Lãng.
“Nhưng mà ai mới được chứ?”
“Làm sao tôi biết, họ nói là tới tìm cậu, tôi nghĩ là bạn của cậu, làm sao dám thất lễ, cho nên đưa họ tới phòng của cậu rồi.”
“Họ à? Nam hay nữ?”
“Hai nữ một nam, đều trông không tệ.”
Soái Lãng bước nhanh về phía phòng của mình, nghe thấy tiếng trò chuyện bên trong, mấy người kia cũng thấy Soái Lãng đứng dậy đón, Lão Mao thấy mấy người đó ăn mặc sang trọng, không cùng cấp bậc với mình, thế nên không dám ở lại, cáo từ mà đi.
Lần này tới tìm Soái Lãng là người quen, nam là Liêu Hậu Khanh, giám đốc của Duệ Sĩ, tên soái ca buôn người buôn thông tin đó nở nụ cười mê chết người không đền mạng, nhìn Soái Lãng mà cứ như nhìn thấy mỹ nữ. Hai cô gái kia, chẳng ngờ một chính là Ân Phương Thuyên trợ lý tư của Thượng Ngân Hà, nếu không biết lai lịch cô gái này thì nhìn qua còn tưởng là đại gia khuê tú, nhưng Soái Lãng từ chỗ tổ chuyên án đã thấy không ít hình ảnh thân mật giữa cô ta và Thai Bác Văn.
Cô gái còn lại thấp hơn một chút, nhìn một cái biết ngay là OL xuất thân từ công ty lớn, cũng là mỹ nữ đấy, song đứng bên cạnh Ân Phương Thuyên thì bi kịch.
Ca ca gặp vận đào hoa rồi, nhưng vận này ca ca tiêu hóa không nổi.