Q.3-Chương 043 Tiến thoái lưỡng nan, hối thì đã muộn. (1)
Liêu Hậu Khanh thấy Soái Lãng không có phản ứng gì thì chủ động đưa tay ra: “ Sao thế ông chủ Soái, vờ không quen à?”
Ai dè hắn đưa tay ra thì Soái Lãng lại đưa tay ra sau lưng không bắt lấy, nụ cười của Liêu Hậu Khanh vừa cứng lại trên môi, thấy bẽ mặt vô cùng. Ai dè Soái Lãng bước tới nồng nhiệt ôm vai hắn, còn vỗ vỗ vài cái rất thân tình: “Quan hệ giữa chúng ta mà lại đi bắt tay không phải quá xa lạ hay sao?”
“Đúng đúng...” Liêu Hậu Khanh vui mừng lắm, như được Soái Lãng ôm một cái là có thể diện lắm vậy.
Không ngờ Soái Lãng nhỏ giọng nói: “Này, Lão Liêu, anh biết tôi háo sắc, đưa những hai mỹ nữ tới tận cửa, đúng là tri kỷ, tri kỷ … đêm nay không về.
Liêu Hậu Khanh hết hồn, định giải thích nhưng Soái Lãng càng ôm chặt hơn, còn lắc vai hắn, giọng hạ càng thấp càng dâm tiện: “ Lão Liêu anh đã chơi đẹp như thế, tôi nhận hết, anh cần gì cứ nói đi, hai em gái ngon thế này, bảo tôi đi giết người cũng được.”
“Đừng đừng... Đừng đùa như thế, không phải vậy đâu.” Liêu Hậu Khanh bị Soái Lãng làm đầu óc loạn lên, rối rít từ chối.
Sắc mặt Soái Lãng khó coi ngay lập tức, buông vai Liêu Hậu Khanh ra: “Thế dẫn họ tới làm gì, anh đùa tôi đấy à, không tiếp.”
“Ấy, Soái Lãng, mặc dù không phải tặng mỹ nữ nhưng tôi tặng cậu ân tình lớn, chính là lần đề bạt lần này đấy, chúng tôi tới chúc mừng.” Liêu Hậu Khanh kéo tay Soái Lãng tiết lộ.
Soái Lãng chớp mắt hiểu ra, vẫn là đám đó giở trò đằng sau, kẻ thì tặng tiền, kẻ tặng vợ, kẻ tặng chức đây mà, nhưng y vẫn giả ngốc: “Bớt vớ vẩn đi, anh làm gì có cái bản lĩnh đấy, đừng nhận vơ công lao vào mình.”
“Tất nhiên không phải đích thân tôi làm, mà là do ông chủ của chúng tôi làm, có ông chủ của tôi giúp, sau này cậu đợi thăng tiến đi, đưa cậu lên vị trí trạm trưởng là chuyện nhỏ. Nói không chừng tương lai còn có cơ hội lên làm lãnh đạo cục đường sắt ấy chứ?” Liêu Hậu Khanh ra sức dụ dỗ.
Soái Lãng đã biết ý đồ của đám này tất nhiên không khách khí, đi thẳng vào phòng, trên giường có hai mỹ nữ ngồi rồi, nên y ngồi lên bàn: “Ba người cùng là một nhóm hả?”
“Tôi và giám đốc Liêu tới đây, muốn mời ông chủ Soái, mặc dù chúng ta chưa gặp nhau, nhưng tôi nghe nói tới anh rồi.” Ân Phương Thuyên duyên dáng nói.
Cô gái còn lại mỉm cười đưa danh thiếp: “Ông chủ Soái, đây là danh thiếp của tôi, tôi tên Hạ Bội Lan, trợ lý tổng giám đốc công ty hữu hạn mậu dịch xuất nhập khẩu Viễn Thắng. Tổng giám đốc của chúng tôi muốn mời anh gặp mặt bàn chút chuyện làm ăn, không biết có tiện không?”
Soái Lãng nhận lấy danh thiếp chơi đùa trong tay, không trả lời chỉ hứng thú nhìn danh thiếp và người, với tầng cấp của y chỉ có thể quen biết mấy cái nhà máy nhỏ không thì đám làm hàng giả, hỏi y ở đâu có đám buôn hàng giả thì y biết, nhắc tới mấy công ty lớn thì mù tịt rồi.
Nếu bình thường bỗng nhiên có mỹ nữ tới nhà nóng lòng như chỉ muốn ngả vào lòng, Soái Lãng tất nhiên đã tưởng tượng đủ thứ, giờ thấy mỹ nữ hứng không nổi, vì y không trả nổi cái giá người ta muốn.
Có điều trải qua chuyện buổi chiều cùng nói chuyện với Thịnh Tiểu San một phen, Soái Lãng đã nhận thức được khái quát tình hình, cho nên bình tĩnh hơn nhiều, quay đầu nhìn Ân Phương Thuyên, mỹ nữ này xem ra đã cởi áo cũ thay váy mới rồi, bắt gặp ánh mắt Soái Lãng nở nụ cười đầy phong tình, không để lộ sự lả lơi.
Với nhân vật lớn mà nói, mỹ nữ và tài phú là tài nguyên có thể thao túng trong tay, nhưng với nhân vật nhỏ, mỹ nữ là từ đồng nghĩa với tai họa, Soái Lãng tự biết mình chẳng liên quan gì tới nhân vật lớn, nên khi mỹ nữ cấp bậc như Ân Phương Thuyên cười lấy lòng, y biết phiền toái lần này không đơn giản đâu.
Cô gái bên cạnh Ân Phương Thuyên đang đợi Soái Lãng trao đổi danh thiếp, nhưng Soái Lãng chỉ ngồi đó, nên có chút khó chịu. Soái Lãng chú ý ngay tới chi tiết rất nhỏ ấy, ngó lơ cô ta đi, cố tình tỏ ra cực kỳ hứng thú với Ân Phương Thuyên: “Ân mỹ nữ, cô và Lão Liêu đại biểu cho Duệ Sĩ à?”
“À, không phải, không phải, cô Ân hiện giờ là giám đốc chấp hành của công ty tập đoàn Trung Thiết, chủ yếu kinh doanh mảng địa ốc.” Liêu Hậu Khanh vội giải thích, nâng Ân Phương Thuyên lên rất cao, cái vẻ mặt đó sắp thành Hán Gian rồi.
Thế là một mỹ nữ khác là Hạ Bội Lan không vui, lườm Liêu Hậu Khanh một cái, Lão Liêu chỉ có thể vờ không biết, rõ ràng không đắc tội nổi. Nhìn thái độ của hai cô gái này Soái Lãng xem như có thể phán đoán, hai công ty hẳn không thua kém gì nhau.
Y không biết Viễn Thắng, nhưng biết Trung Thiết, nguyên nhân cũng đơn giản, sản nghiệp của họ vốn có liên quan tới cục đường sắt, đây có thể gọi là thứ quái thai của thời đại do chính phủ và xí nghiệp sinh ra, về sau tư hữu hóa rồi, hiện giờ chủ yếu kinh doanh địa ốc, song vẫn còn đủ dây mơ rễ má với cục đường sắt. Nếu là tổng giám đốc của công ty này lên tiếng, vậy thì Soái Lãng tin mình "bị đề bạt" không thành vấn đề, y chỉ bất ngờ là, Thượng Ngân Hà chết chưa bao lâu, chớp mắt một cái Ân Phương Thuyên tới một công ty lai lịch lớn hơn, chính quy hơn rồi.
Song chẳng có gì lạ, thân thể và gương mặt của nữ nhân là vốn liếng lớn nhất, vốn liếng của cô gái này vô cùng đầy đủ, chỉ cần chấp nhận nằm xuống dạng chân ra thì chẳng lo gì thiếu bát cơm.
Giới thiệu xong xuôi không khí hơi lắng xuống, ba người này đại biểu cho hai phe, có lẽ vì đều muốn mời Soái Lãng, nên tình cờ chạm mặt ở đây, bên này tất nhiên mong Soái Lãng từ chối bên kia, đang đợi y trả lời.
Soái Lãng hỏi Liêu Hậu Khanh: “Lão Liêu, người ta mời tôi tới bàn chuyện làm ăn, còn anh mời tôi làm gì? Nếu nói làm ăn thì chúng ta không cùng đường, nói giao tình chúng ta chẳng có.”
“Ăn cơm, trên bàn ăn từ từ trò chuyện không phải có rồi sao? Tiết mục sau bữa cơm cho cậu chọn.” Liêu Hậu Khanh cười đầy ẩn ý.
Soái Lãng quay sang Hạ Bội Lan: “Nghe chưa trợ lý Hạ, người ta mời tôi ăn uống vui chơi... Chúng tôi lần đầu gặp nhau, cô không hiểu con người tôi, tôi không hứng thú gì với chuyện làm ăn, nhưng chuyện ăn chơi thì thích lắm.”