Q.3-Chương 044 Tiến thoái lưỡng nan, hối thì đã muộn. (2)
Không ngờ Hạ Bội Lan chẳng vừa, tới gần Soái Lãng cười lấy lòng: “Thế sao, vậy anh và tổng giám đốc của chúng tôi có chung sở thích rồi, nhất định có chung tiếng nói.”
Soái Lãng hết nhìn trái lại nhìn phải, tựa hồ không biết chọn nhà nào, lẩm bẩm: “Tôi thấy tổng giám đốc của mọi người cũng hiểu lòng người lắm, biết tôi háo sắc nên an bài mỹ nữ tới mời tôi, tôi phải lựa chọn nhà nào, từ chối nhà nào đây? Hai vị mỹ nữ đều nhiệt tình như thế, tôi từ chối cũng ngại lắm... Hay là thế này đi, Lão Liêu, anh nói xem tôi nên lựa chọn bên nào?”
Đùa đùa thật thật ném gánh nặng cho Liêu Hậu Khanh, Soái Lãng biết tên này khéo đưa đẩy, giao du rộng, vừa bỏ gánh một cái rõ ràng thấy Hạ Bội Lan lườm Liêu Hậu Khanh.
“Hay là thế này đi ông chủ Soái, chúng ta thương lượng, trước tiên chuyện làm ăn gấp hơn không nên để lỡ, chúng ta là người quen cả, khi nào nói chuyện cũng được. Trung Thiết và Viễn Thắng cũng là bạn làm ăn, không để ý ai trước ai sau, dù sao mọi người cùng là bạn.” Ân Phương Thuyên rất hiểu chuyện, trong trẻo nói vài câu, vừa bảo vệ thể diện bên mình lại kiếm thang cho mọi người xuống.
Có điều Soái Lãng nghe ra ngay, như vậy lai lịch của Hạ Bội Lan lớn hơn, Ân Phương Thuyên phải nể mặt người ta.
“Được, Ân mỹ nữ rất hiểu chuyện, tôi không thể làm khó mọi người, nếu không thì thế này.”
Soái Lãng đột ngột nói thu hút chú ý của cả ba người: “Mọi người đều là người của nhân vật cấp tổng giám đốc rồi, tôi không thể không nể mặt, đừng nói ai mời tôi nữa, để tôi chọn thời gian mời mọi người? Có gì phải giấu diếm chứ, chẳng qua là chút chuyện của Đoan Mộc Giới Bình chứ gì? Đúng không?”
“Chúng ta ăn cơm rồi thong thả bàn, trợ lý Hạ cứ yên tâm về báo cáo, trước Tết Dương thế nào tôi cũng mời cô. Ân mỹ nữ cũng yên tâm, ông chủ Trung Thiết mời tôi, tôi không dám nhận, tôi mời anh ấy thì vẫn mời được, trước Tết Dương tôi mời cô, thế nào?”
Vừa nghe thấy cái tên Đoan Mộc Giới Bình, ai nấy đều sửng sốt, có điều Soái Lãng nói rất thống khoái, đồng ý rất thẳng thắn, bọn họ đều mừng ra mặt, hơn nữa đối phương hạ thấp bản thân như thế, bọn họ về càng dễ ăn nói.
Thế là mọi người đều vui, hai mỹ nữ tới bắt tay cám ơn, Soái Lãng mỗi tay nắm tay một mỹ nữ không buông, mâm mê, bên trái nói "da trợ lý Hạ thật tốt, ngày ngày không cần xoa kem dưỡng da", bên phải thèm thuồng nhìn Ân Phương Thuyên "tay Ân mỹ nhân gọi là mềm tựa không xương, là tướng quý nhân đấy."
Hành vi đê tiện thấp hèn như thế làm Liêu Hậu Khanh nhìn còn thấy ngại thay, hai mỹ nữ không tỏ ra chút khó chịu nào. Hạ Bội Lan lại còn nói " Nghe bảo ông chủ Soái chưa lập gia đình, hôm khác tôi giới thiệu cho anh...", Ân Phương Thuyên cũng trêu:" Ông chủ Soái nể mặt như thế, vậy đừng quên lời hẹn của chúng ta."
Trái xoa phải nắn, rất lâu sau Soái Lãng mới quyến luyến buông tay, xem ra hai mỹ nữ này đúng là cũng coi mình như vụ đầu tư rồi, mức độ xem trọng của đám người này đúng là không vừa, cái gì cũng dám hi sinh, điều đó cũng tương ứng là để đạt mục đích thì chuyện gì cũng dám làm rồi.
Có khi ca ca mà muốn ngủ khắp Trung Châu vô địch thủ cũng làm được, còn hơn Thai Bác Văn mấy phần, nói cho cùng là tiền cả chứ bí kíp gì, bảo sao tên đó bảo kiếm một người mình thích vẫn hơn. Hắn ngủ với trăm em mới giác ngộ, mình mới sờ tay vài cái đã giác ngộ, đúng là hơn một bậc.
Trong đầu nghĩ linh tinh, ngoài mồm ba hoa một phen, Soái Lãng lại còn mời hai mỹ nữ ở lại ăn cơm, mấy người thấy trời đã tối, đoán chừng Soái Lãng háo sắc như thế khiến họ lo lắng, khách khí cáo từ.
Chuyện này đúng ý Soái Lãng, tiễn ba người ra khỏi trạm, khi hai cô gái lên xe, Soái Lãng vít cổ Liêu Hậu Khanh hỏi nhỏ: “Lão Liêu, tên khoét góc tường người ta như anh xen bừa bãi vào chuyện này làm gì?”
“Không phải, không phải, ông chủ hiện giờ của cô Ân và tổng giám đốc Lăng của Duệ Sĩ quan hệ không tệ, mời cả tổng giám đốc của chúng tôi từ Bắc Kinh tới Trung Châu, tôi đành làm chân sai vặt.”
Liêu Hậu Khanh mặc dù bề ngoài nhìn rất đàng hoàng chính khí, nhưng bản chất là tên gian thương trăm phần trăm, đối với hắn mà nói, không có đạo đức, không có oán thù, không có trung thành, chỉ có lợi ích.
Với loại người này dù ghét dù hận cũng phí hoài.
Soái Lãng có cố kỵ trong lòng, hỏi: “Đừng tưởng tôi không biết mà lừa tôi, Ân Phương Thuyên là tình nhân kiêm trợ lý tư nhân của Thượng Ngân Hà, sao Thượng Ngân Hà nhảy lầu rồi mà cô ta không bị cảnh sát sờ gáy lại còn nhảy chỗ khác, còn là chỗ tốt hơn là sao?”
“Soái Lãng, cậu là người hiểu đời mà, chuyện này còn cần tôi nói sao?” Liêu Hậu Khanh cũng hiểu Soái Lãng đôi chút, không phải loại tốt lành, nhỏ giọng đáp: “Vưu vật như thế nhu cầu thị trường lúc nào chẳng cao, bằng vào vóc dáng đó, dung mạo đó, chỉ cần đưa tới trước mặt vị tổng giám đốc nào, người ta chẳng muốn kéo lên giường?”
” Sao? Cậu cũng muốn à? Đừng trách tôi không nhắc nhé, đừng đụng vào loại nữ nhân này, thời buổi bây giờ, công ty kha khá một chút đều chuẩn bị loại tài nguyên như thế, nói thẳng ra là tài nguyên tình dục, khi cần đem hối lộ thôi... Thế nên nếu cậu muốn giải trí một chút không phải không thể, cứ nhìn ông chủ của cô ấy bỏ vốn lớn làm chuyện này như thế, không ngại dùng cô ấy lấy lòng cậu đâu.”
“Ha ha ha, vì câu nói này của anh, tôi coi anh như anh em đấy... Lão Liêu, thế còn trợ lý Hạ thì sao? Tôi có cảm giác anh ngán cô ấy.” Soái Lãng cười vỗ vai Liêu Hậu Khanh, tên này tuy nát nhưng có chỗ dùng được đấy.
Giọng Liêu Hậu Khanh càng thấp: “Tôi không sợ cô ta, nhưng tôi sợ người sau lưng cô ta, bối cảnh Viễn Thắng rất sâu, đừng thấy tên tuổi của họ không lớn, đó là vì họ cố ý giữ kín thôi, công ty này do con cái lãnh đạo trên tỉnh mở đấy, loại người đó mở công ty thì cậu cũng hiểu rồi, nghiệp vụ chỉ có một thôi, là lấy tiền của người khác...”
Tiết lộ vài câu sau đó Liêu Hậu Khanh và Ân Phương Thuyên lên cùng một xe, lại còn tự làm lái xe, xem ra đúng là chân chạy vặt. Cô trợ lý kia thì xem ra thú vị, nhỏ nhắn lại lái chiếc xe jeep hầm hố, đi qua hạ cửa sổ xuống, ngọt ngào gọi: “Soái ca.”