← Quay lại trang sách

Q.3-Chương 045 Tiến thoái lưỡng nan, hối thì đã muộn. (3)

Soái Lãng như thanh niên nhà quê không hiểu chuyện đời, vừa được mỹ nữ gọi là hớn hở chạy tới ngay, bám vào cửa sổ xe hỏi: “Sao thế mỹ nữ?”

“Anh tốt nhất là tránh xa bọn họ ra.” Trợ lý Hạ dặn một câu, chỉ xe chở hai người Liêu Hậu Khanh.

Soái Lãng cười thầm, mặt làm bộ không nỡ: “Vì sao thế, tôi không ưa Lão Liêu thật, tên đó gian lắm, nhưng mà Ân mỹ nữ không tệ, hiểu chuyện lắm... Kém chị Hạ một chút.”

“Hi hi, cậu nhóc, thật là khéo cái mồm, vì câu này của cậu, chị nhắc cậu một câu.” Hạ Bội Lan thừa thế ỡm ờ thay đổi cách xưng hô: “Nữ nhân đó không phải tệ, mà là quá tệ... Cậu biết Thượng Ngân Hà không, là chủ trước của cô ta, Thượng Ngân Hà vì sao mà chết, đó là sổ sách huy động vốn trái phép bị lộ ra, vừa sợ công an tra, lại sợ người sau lưng hỏi tội, cho nên mới nhảy lầu... Chỉ có mấy người có thể bán đứng Thượng Ngân Hà thôi, đó là người thân cận của ông ta, tất cả bị cảnh sát bắt rồi, mỗi cô ta tung tẩy bên ngoài, không phải nói rõ vấn đề à?”

Thì ra là vậy, toàn thân Soái Lãng sởn gai ốc, tựa hồ khiếp sợ, có điều y đúng là sợ thật, cái chết của Thượng Ngân Hà được kết luận là tự sát, nhưng Soái Lãng cũng đoán chừng không phải tình nguyện tự sát. Chuyến dính líu chuyện thối nát gì trong đó, e là Ân Phương Thuyên không thể tránh khỏi liên quan đến tấm màn đen rồi, chẳng qua y không biết chuyện giấy tờ bị tiết lộ.

Soái Lãng sợ không phải sợ cái đó, mà là đột nhiên nhắc bản thân, một kẻ lừa đảo thành thần như Đoan Mộc Giới Bình rốt cuộc bị lừa, kiêu hùng như Lão Thượng cũng chỉ là quân cờ trong tay người ta, cái trò này quá nguy hiểm, y không dính vào được.

Dọa được Soái Lãng rồi, Hạ Bội Lan vui lắm, ưu thế tâm lý sinh ra, đưa tay vuốt má Soái Lãng, như người chị trêu đứa em: “Xem ra cậu là người thông minh đấy, bây giờ ai cũng biết trong tay có đồ tốt, nhưng muốn kiếm người bán phải tìm cho đúng, đừng chỉ nghĩ tới tiền.”

“Chị Hạ, tôi làm gì có đồ tốt nào chứ!” Soái Lãng thành khẩn nói, nhưng biết có nói cũng chẳng ai tin.

“Trông cậu kìa, tôi lại chẳng cướp của cậu, gì phải sợ? Nếu cậu không có thì làm sao bao nhiêu người tìm cậu như thế? Tôi nghe nói, có mấy cơ cấu ở nước ngoài cũng về đấy, nhưng cậu phải lau đôi mắt cho sáng, nhà cậu ở Trung Châu, chúng ta là đồng hương, hợp tác phải tìm người biết rõ mà hợp tác.”

“Tôi không giấu cậu, danh tiếng của Viễn Thắng không lớn, nhưng ở trong tỉnh làm vài việc nhỏ vẫn rất dễ dàng. Trung Thiết chẳng qua chỉ là tên thổ tài chủ dựa vào địa ốc phát tài, chuyện gì họ làm được, chúng tôi cũng làm được, nhưng chuyện họ không làm được, chưa chắc chúng tôi không làm được. Ví như điều cậu tới đơn vị hành chính, chỉ một câu nói là xong, câu hỏi xem họ làm được không?”

Khẩu khí của Hạ Bội Lan rất lớn, đồng thời ẩn ý nhắc tới bối cảnh quan trường của họ, thấy Soái Lãng mặt tái đi không nói được câu nào, cô rất hài lòng, thuận tay kẹp tấm thẻ đưa ra: “Cầm lấy, coi như quà gặp mặt của chị.”

“Gì thế ạ? Vừa gặp mặt sao dám nhận đồ của chị.” Soái Lãng không dám nhận.

“Cầm đi.” Trợ lý Hạ nhét vào túi áo của Soái Lãng: “Thẻ hội viên của hội sở Người Trung Châu trong ngõ gần đường Tiền Tây, không phải cậu thích ăn uống vui chơi à? Cầm thẻ này tới đó, cậu muốn chơi kiểu gì thì chơi, chơi xong có người thanh toán cho cậu, đây là đãi ngộ cấp lãnh đạo đấy... Bái bai, đừng quên cuộc hẹn của chúng ta.”

Để lại một cái hôn gió, Hạ Bội Lan cũng đi.

Soái Lãng đứng đó vẫy tay tiễn chân, xe vừa khuất bóng một cái y rút ngay tấm thẻ ra xem, trông chẳng có gì đặc biệt, chỉ có mỗi ký hiệu Hội sở tư nhân Người Trung Châu, thậm chí địa chỉ cũng chẳng có, không có cả cấp bậc thành viên gì cả. Nghe khẩu khí Hạ Bội Lan thì tới đó ăn chơi miễn phí, quả thực là bước vào hàng ngũ lãnh đạo rồi.

Chỉ tiếc là giờ Soái Lãng không để tâm tư vào đó, chỉ nhìn một cái rồi cất đi, sau đó đi qua đi lại trước cổng trạm điện, ngay cả Lão Mao gọi về ăn cơm cũng không về.

Vừa đi vừa tổng kết lại chuyện xảy ra thời gian qua, từ Hạ Bội Lan tới Ân Phương Thuyên, rồi tới Trâu Hiểu Lộ gặp được ở khu phong cảnh, cả Thịnh Tiểu San, vậy là có tới bốn nhóm người nhắm vào mình rồi. Té ra vào Đảng, đề bạt, tình một đêm, còn cả thẻ lãnh đạo kia đều do cái thứ không hề có ban cho.

“Hỏng, hỏng!”

Soái Lãng xưa nay đã bao giờ tin chuyện bánh từ trên trời rơi xuống, mẹ nó, xong rồi, từ lúc mình đồng ý đi gặp tên lừa đảo đó là sập bẫy rồi, tên khốn đó chẳng những muốn chơi cảnh sát một vố, mà còn hại mình, người đã tống hắn vào tù.

“Chết tôi rồi, thằng lừa đảo khốn kiếp đó trước khi chết còn đào hố bẫy mình, vậy mà mình lại hồ đồ nhảy vào nữa chứ.”

Tên khốn kiếp đó chứ, người cuối cùng gặp hắn là mình, người lo hậu sự cho hắn là mình, mình trăm miệng cũng không cãi được nữa rồi. Gặp hắn lần cuối đã đành đi, còn lo hậu sự cho hắn làm gì chứ, nếu là mình tất nhiên cũng nghĩ tài sản của hắn nằm trong tay người an táng cho hắn rồi.

Mẹ nó chứ, mình lại còn tổ chức an táng cho hắn thật phong quang, không ngại đem cha mẹ hắn tới chôn cùng một chỗ, giờ nói mình không liên quan gì đến chó nó cũng chả tin.

“Khốn nạn, thằng lừa đảo khốn nạn, chết rồi còn không quên đặt bẫy hại người. Xong rồi, mình làm quái gì có gì để đưa ra, mà không đưa ra, không nhà nào chịu tha cho mình...”

Soái Lãng hối hận vỗ đầu bồm bộp, mình tỉnh ngộ thì đã quá muộn, tất cả đã thành sự thực, bất tri bất giác bị người ta đẩy lên giàn thiêu, vậy mà không biết gì, vui vẻ nhảy vào.

Càng nghĩ càng thấy sợ, tên Đoan Mộc Giới Bình đó lừa đảo khắp nơi, kẻ thù vô số, lúc hắn còn sống, chẳng ai biết hắn ở đâu để tính sổ, giờ thì hắn đã chết, tất cả ùn ùn kéo tới, bọn chúng sẽ thành thanh đao báo thù cho Đoan Mộc Giới Bình.

- Lợi hại, kiêu hùng, đây mới thực sự là kiêu hùng, so với Lão Thượng bị ép tới nhảy lầu tự sát đến nữ nhân cũng chạy đi theo người ta thì lợi hại gấp cả trăm lần.

Vừa kinh sợ lại vừa than phục tính toán sâu xa ác độc của Đoan Mộc Giới Bình, hắn lấy cái chết làm mồi lửa để dẫn toàn bộ kẻ thù tới, vậy mà mình lại bị nước mắt của hắn lừa, vô oán vô hối nhảy vào hố.