← Quay lại trang sách

Q.3-Chương 046 Giả giả thật thật, tính toán sai lầm. (1)

Soái Lãng cứ đi mãi, đi mỏi rồi phải ngồi xuống, chuyện đã hiểu rõ rồi, sợ hãi qua đi phải bắt đầu mưu tính thoát thân, đám người đó, bất kể là nhà nào thì mình cũng không chọi cứng nổi, toàn là nhân vật trở tay làm mây úp tay làm mưa, thực sự muốn diệt mình thì mình chết ngắc rồi... Nhưng cũng có điểm may mắn, trong mắt họ, mình chẳng là cái thá gì cả, người ta chỉ vì tiền mà thôi.

Từ từ lấy lại bình tĩnh, Soái Lãng rút di động ra, người đầu tiên y gọi là Trâu Hiểu Lộ: “Tôi là Soái Lãng đây... Mỹ nữ, xin lỗi nhé, thái độ buổi chiều của tôi không tốt.”

“Không sao, ông chủ Soái, tôi chỉ thấy anh cá tính hơn những người khác thôi.” Đối phương không để ý, rõ ràng rất bất ngờ, rất vui mừng vì cuộc điện thoại này.

“Ha ha ha, tôi còn có cá tính khác mà cô không biết đâu, đó là đối với mỹ nữ, tôi không nhẫn tâm được... Cho nên tôi sẽ thận trọng suy nghĩ đề nghị của cô, biết đâu, cô có thứ tôi cần, tôi cũng có thứ cô cần... Dù không có, nói không chừng tôi cũng tìm ra được.”

“Hay thế này đi, trước Tết Dương chúng ta hẹn nhau nhé... Tôi mời bên cô... Chú ý nhé, không phải mời một mình cô đâu, còn cả người bên trên của cô, tốt nhất có thể mặt đối mặt nói chuyện sẽ tốt hơn... Không thành vấn đề, không cần cám ơn tôi...”

“Kỳ thực Trâu mỹ nữ, tôi bị khí chất dung mạo của cô khuynh đảo mất rồi, tôi mong chúng ta có thể phát triển thành tình hữu nghị mà không được ấy chứ...” Soái Lãng miệng trơn như mỡ, mập mập mờ mờ nói.

Có điều Trâu Hiểu Lộ bị y buông lời cay độc bỏ đi lại mừng quá nổi, luôn mồm đồng ý, cuối cùng còn mời Soái Lãng gặp mặt riêng, cái tính lưu manh của Soái Lãng chẳng nghĩ gì đã đồng ý.

Vỗ về được một bên rồi, tránh họ có hành vi cực đoan, Soái Lãng thở phào.

Tiếp theo phải làm thế nào đây, với tinh cách chết cũng tìm người lo an táng cho, dù là thực sự có tài sản, cũng không phải dễ dàng mà tìm được, huống hồ Soái Lãng căn bản trước ngày hôm nay chẳng biết cái quái gì. Song y cũng hiểu, mình càng nói là không biết, người ta càng nghĩ mình muốn nuốt một mình, như thế rất nguy hiểm... vậy không bằng để chúng nghĩ mình biết cái gì đó.

Vậy mình biết gì? Mình có biết cái quái gì đâu, đây chỉ là biện pháp uống thuốc độc giải khát thôi.

Soái Lãng ôm đầu, cảm giác trí tuệ không theo kịp, trò chơi này quá lớn, tới quá bất ngờ, y chưa có chuẩn bị gì hết đã bị cuốn vào rồi.

Không biết ngồi bao lâu, bóng đêm phủ xuống mảnh đất tĩnh lặng, vầng trăng sáng leo lên không trung, Soái Lãng duỗi chân ra, ai ngờ do ngồi lâu quá chân tê điếng người, hậm hực chửi đổng một câu, ngã xuống đất. Bực mình không thèm ngồi dậy nữa, cứ nằm đó ăn vạ, mặt ngửa lên trời nhìn vầng trăng sáng vằng vặc, bỗng nhiên như có ma xui quỷ khiến, lẩm bẩm: “Đồi thông quạnh, dưới đêm trăng.”

Vừa nói xong thì ngồi bật dậy tỉnh ngộ, đúng rồi, mình nói với họ, tiền chôn trong ngôi mộ kia, tự đi mà đào... nhưng không vui được lâu đã tát bản thân, người ta đào không ra chẳng phải vẫn lấy mạng mình à? Nghĩ gì mà ngu thế chứ

Thời gian như dừng lại ở giây phút đó, trước mắt Soái Lãng hiện ra hình ảnh nam tử giọng nói thảm thương, nước mắt ròng ròng, lúc đó mình bất giác quên đi hắn là kẻ lừa đảo một tên giết người máu lạnh, hắn diễn tới mức đó chỉ để lừa mình thôi sao? Không đến nỗi chứ, kiêu hãnh của hắn, rồi lòng tôn kính của hắn với cha mẹ, hắn đâu thể lấy ra thực hiện vụ lừa đảo.

Soái Lãng nhớ rõ lắm, nhớ từng lời Đoan Mộc Giới Bình nói lúc bấy giờ, có câu người khi chết, lời nói thành thật, hắn đã lừa đảo cả đời rồi, chẳng lẽ tới lúc chết giọt nước mắt lăn ra cũng là giả hay sao? Nếu như nói tên đó âm mưu bất chính, Soái Lãng không hề hoài nghi, nhưng nếu hắn lấy cả cảnh ngộ đầy máu và nước mắt của cha mẹ ra che giấu lời nói dối thì Soái Lãng không tin.

Không đâu, không đâu, tuyệt đối không, Soái Lãng chẳng thà tin đó là ánh sáng cuối cùng của nhân tính còn hơn.

Vậy nếu là thật... Soái Lãng còn nhớ Đoan Mộc Giới Bình nói, Anh Diệu Thiên cũng là vụ lừa đảo, "một khi tài phú nắm trong tay, ai buông ra được chứ?", khi đó hình như hắn còn nhìn mình một cái???... Trong đầu Soái Lãng lại nổi lên một ý nghĩ không thể nào.

Tông sư các đời của phái Giang Tướng phải giải tán hết gia tài mới giác ngộ, tên lừa đảo đó sẽ không nói gì đó ám thị mình đi đào tiền của người chết chứ? Lúc đó cảnh sát ở bên cạnh, hắn không thể nói rõ.

Đây là lúc khảo nghiệm ký ức rồi, Soái Lãng hôm nay không biết đã vò đầu bứt tóc bao nhiêu lần, nhưng ký ức vẫn chỉ là những mảnh vụn vặn, có những chỗ y nhớ rất rõ, nhưng bảo y có thể nhớ toàn bộ thì không thể nào.

“Ôi nếu khi đó mình mà ghi hình lại thì tốt biết mấy, bây giờ đầu óc tỉnh táo hơn, không u mê như khi đó, biết đâu lại phát hiện ra cái gì... Á, không đúng, bao nhiêu kẻ mò tới như vậy, hơn nữa còn khẳng định chắc chắn là mình, lại có kẻ ở nước ngoài về nữa, chẳng lẽ có cảnh sát bắn tin cho chúng.”

Mẹ nó chứ, nhất định có bọn cảnh sát bẩn dây vào rồi, khốn nạn thật mà, đám đó quả nhiên không tin được. Trong lòng lại có thêm một lo lắng, tục ngữ có câu, lưu manh dễ đấu, quan sai khó dây, đám người kia con liên hợp với cảnh sát thì mình càng nguy rồi.

Bế tắc, Soái Lãng dần dần đi vào trạng thái lo âu, bất lực, tựa như con thú lâm vào đường cùng...

Khi xe riêng của xử trường Trịnh Quan Quần dừng ở trong sân chi đội điều tra kinh tế đường Đông Phong, vừa mới xuống xe bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình.

Trước sảnh đợi tới hai mấy người, trong đó có đồng nghiệp mặc cảnh phục, có điều nhìn số hiệu thì không phải mã Trung Châu, đám cảnh sát dùng đủ loại giọng địa phương này có nam có nữ nóng ruột nói gì đó. Cảnh tượng ấy làm người ta không khỏi nghĩ tới phòng đơn thư khiếu nại của chính phủ, nhưng mà xảy ra ở đây thì kỳ quái quá.

“Tiểu Thẩm, chuyện gì thế?” Trịnh Quan Quần hỏi.

Thẩm Tử Ngang vừa mới xuống xe cũng ngỡ ngàng: “ Em không biết ạ, chủ nhiệm Nguyên có biết không?”

Trên xe lại thêm một người đi xuống, là nghiên cứu viên Nguyên, ngớ cả người, hôm nay là Tết Dương, vốn Lão Trịnh xuống đại biểu cho tỉnh ủy đi hỏi thăm cơ sở, giai đoạn trước mấy đơn vị liên hợp phá án không tệ, vậy mà vừa mới tới trạm đầu tiên đã có chuyện.