Q.3-Chương 047 Giả giả thật thật, tính toán sai lầm. (2)
Chi đội trưởng Hà nghe trực ban báo cáo đã vội vàng chạy xuống đón, nhưng vừa đi qua cửa đại sảnh thì đám đông kia kéo tới, mồm năm miệng mười hỏi.
" Chi đội trưởng Hà, rốt cuộc có thể trả lại một phần không, chúng tôi đã đợi nhiều ngày rồi đấy.
" Đúng đấy, chi đội trưởng Hà, cả hai đại biểu xí nghiệp bị hại trong thành phố đều theo chúng tôi tới, vụ án này đã dồn ứ năm năm rồi."
" Còn tôi nữa, chúng ta gặp nhau rồi, khi ở tổ chuyên án, tôi từ Ninh Hạ tới."
" Đồng chí cảnh sát, vì truy tìm tên lừa đảo đó, chúng tôi đã bỏ ra 50 vạn kinh phí phá án đấy.
“Các anh có 50 vạn là gì, chúng tôi tốn hơn 100 vạn đây này.”
Cả sân ồn ào như cái chợ, chi đội trưởng Hà ra hiệu cho trực ban: “ Mau mau, mời mọi người vào trong... Các đồng chí, cùng cả các vị đồng nghiệp, tổng cộng chỉ có 60 triệu tiền tang vật, dù trả lại cũng phải có trình tự, có tỉ lệ, người bị lừa quá nhiều, bây giờ có cả người nước ngoài bay tới báo án, khoản tiền này nằm ở ban điều tra kinh tế tỉnh, chúng tôi có thấy đâu... Trời lạnh thế này, lại là Tết nhất, mọi người vào văn phòng cả đi...”
Khó khăn lắm chi đội trưởng Hà mới mời được đám đông vào trong phòng, an bài trà nước chiêu đãi, rồi lại vội chạy ra đón đám Trịnh Quan Quần. Hôm nay nhiệt độ xuống dưới 0 độ rồi vậy mà trán chi đội trưởng Hà lấm tấm mồ hôi, thở như nhả khói, khổ không kể siết, rối rít nói: “ Xin lỗi xử trưởng Trịnh, xử trưởng Thẩm, chủ nhiệm Nguyên, chậm trễ rồi... Mấy ngày qua tôi xoay vòng vòng quên cả nam bắc, đồng nghiệp ngoại tỉnh biết chúng ta bắt được tên lừa đảo kia, tranh nhau tới báo án, còn cả người bị hại tới xin trả lại tiền... Nơi của tôi sắp thành phòng khiếu nại rồi... Mời mời..”
Đám Trịnh Quan Quần nói vài câu đồng cảm khách sáo, hỏi: “Tiểu Hà, các cậu điều tra có tiến triển gì không?”
“Có tiến triển gì được chứ ạ, căn bản không rảnh mà làm mấy chuyện đó, với lại chúng tôi đi đâu mà tìm tiền tang vật, có hay không chưa biết, vụ án vẫn bảo mật...” Chi đội trưởng Hà than phiền, trên tỉnh giao cho một nhiệm vụ căn bản không thể hoàn thành.
Nói tới chuyện này Lão Trịnh quay sang Thẩm Tử Ngang: “Xem đi Tiểu Thẩm, trên có chính sách, dưới có đối sách, tiêu cực đãi công thế này dù có cũng chẳng tìm về được.”
“Đừng đừng, xử trưởng Trịnh, đừng cứ trêu chọc tôi như thế... Ai mà tìm được số tiền hơn một tỉ trong truyền thuyết đó về, tôi nhường luôn chức chi đội trưởng.” Chi đội trưởng Hà cười khổ.
Chủ nhiệm Nguyên là người văn nhã, đùa một câu: “Chi đội trưởng Hà nói câu này sai rồi, nếu thực sự có người tìm ra được số tiền đó, người ta đã chẳng cần cái vị trí của anh.”
“Đúng, đúng thế... Tôi mà tìm thấy số tiền đó tôi cũng không làm chi đội trưởng nữa.”
Đoàn người cười nói đi vào văn phòng chi đội trưởng, theo sau có lái xe và trực ban cùng lấy đồ thăm hỏi xuống. Chủ khách ngồi xuống tán gẫu một lúc, sau đó đi từng phòng ban thăm hỏi động viên, thế là hoàn thành trình tự hình thức, còn chưa đi thì lại có người kéo tới đòi nợ, chi đội trưởng Hà lại phải chạy đi nói ngon nói ngọt, đội ngũ thăm hỏi chỉ biết thở dài.
Trạm tiếp theo là chi đội hình sự, Thẩm Tử Ngang ở trên xe liên hệ với Tục Binh, Hình Ái Quốc, một thì đợi ở đơn vị, một thì ra ngoài mười mấy ngày không về.
Nghe thế Lão Trịnh thở ngắn than dài, vất vả thì chắc chắn rồi, nhưng vất vả lại không được gì làm người ta nguội lạnh, vốn cứ tưởng bắt được tên lừa đảo kia là có thể đốt pháo ăn mừng, ai ngờ hắn coi cái chết như không, để lại cả đống hỗn loạn.
Sau khi cái chết của Đoan Mộc Giới Bình bị lộ ra, không chỉ có đồng nghiệp ngoại tỉnh mà ngay cả Singapore, Hong Kong cũng thông qua ban đối ngoại chuyển tới công hàm hiệp trợ điều tra, mục đích duy nhất là trả lại số tiền lừa đảo.
Thời gian qua chỉ bận xử lý mấy chuyện này đã đủ bận rồi, 60 triệu lấy được từ chỗ Từ Phượng Phi phải đem trả ai, trả bao nhiêu trên tỉnh cãi nhau ầm ĩ. Thậm chí còn có đơn vị anh em hoài nghi cảnh sát Trung Châu ăn chặn tiền tang vật, khiến người trong tổ chuyên án đắc tội từ trong ra ngoài.
“Tiểu Thẩm, chỗ Từ Phượng Phi có tiến triển gì không?” Trịnh Quan Quần hỏi với hi vọng mong manh.
Như dự liệu, Thẩm Tử Ngang lắc đầu: “ Không ạ, cô ta hẳn là không biết gì hết, dựa theo lời khai của cô ta thì tháng 7 năm ngoái cô ta về Trung Châu, tham gia đại hội giám định bảo vật, trong thời gian đó cô ta đi Trung Sơn, Hong Kong, còn Đoan Mộc Giới Bình ở Singapore.”
“Bọn họ mười mấy năm qua chia lại hợp, đôi khi liên hệ, đôi khi làm riêng, 60 triệu của Từ Phượng Phi là số tiền cô ta lừa được ở Trung Sơn, toàn bộ tiền đều nằm trong tay Đoan Mộc Giới Bình, có điều chỉ cần cô ta cần dùng tới, Đoan Mộc Giới Bình luôn có cách chuyển tiền vào tài khoản của cô ta.”
“Theo manh mối chuyển tiền trong tài khoản, cảnh sát Phật Sơn tìm ra được một tiền trang ngầm ở đương địa, chứng thực nghi phạm họ Chu có quan hệ qua lại kinh tế với Đoan Mộc Giới Bình, giúp Đoan Mộc Giới Bình rửa hơn 400 triệu chuyển ra nước ngoài... Đây là giao dịch ngầm, cảnh sát bên kia e là vĩnh viễn không tra nổi tiền tới tay ai.”
Tới đó liền bề tắc rồi, tính chất khu vực của cảnh vụ đã hạn chế cảnh sát không cam lòng, trói chân trói tay bọn họ, đừng nói ra nước ngoài, dù ra ngoài tỉnh chấp pháp còn khó nữa là, trừ khi là tội phạm giết người phóng hỏa nguy hại cho xã hội mới không tiếc công sức đi bắt.
Đề tài quanh đi quẩn lại, Trịnh Quan Quần tựa lẩm bẩm: “Không biết rốt cuộc là số tiền kia có thật không đây.”
“Có, chắc chắn là có.” Chủ nhiệm Nguyên nói chắc nịch: “Hắn gây án mười mấy năm, thế nào cũng có tích lũy, nhìn hắn thao túng TTCK như thế, tiền bỏ ra ít sao? Chưa nói đâu xa, riêng vụ cuối cùng hắn làm đã kiếm mấy trăm triệu rồi, có đốt cũng không kịp. Tôi thì không lo không có tiền, chỉ lo hắn không giấu ở Trung Châu thì cũng ta hoài công vô ích.”
“Tôi cũng đang lo điều này.” Thẩm Tử Ngang trầm ngâm: “Tôi nghĩ trên tỉnh suy nghĩ quá hiển nhiên rồi, Đoan Mộc Giới Bình quanh năm ở nước ngoài, trừ vụ án năm ngoái ra thì hắn chưa từng gây án ở Trung Châu... Đã không ở Trung Châu, hắn lại còn đem khoản tiền lớn như thế để ở Trung Châu? Nên nhớ lúc lừa Thượng Ngân Hà, tiền chuyển tới dùng tài khoản nước ngoài.”
“Giờ phương pháp xử lý tài sản nhiều lắm, hắn ở nước ngoài tìm một cơ cấu tư nhân hoặc ngân hàng có tính bảo mật cao bảo quản, chuyện dễ như không, căn bản không phiền phức gì cả.” Chủ nhiệm Nguyên tặc lưỡi.
Cho tới tận khi xe sắp tới chi đội hình sự, Trịnh Quan Quần mới nhớ ra hỏi Thẩm Tử Ngang: “Tiểu Thẩm, vậy cậu tìm Soái Lãng nói chuyện chưa? Cậu ta nói sao?”
“Nói gì hả thầy, y mất tích rồi, em căn bản không tìm ra... Hỏi Lão Soái, Lão Soái nói con trai ông ấy là thứ thích lang thang, lang thang chán rồi sẽ về thôi, ông ấy cũng chẳng biết y ở đâu. Em thì đoán chừng là ông ta biết chúng ta lại chuẩn bị tới tìm nhà họ gây phiền phức, cho nên giấu quý tử đi rồi.” Thẩm Tử Ngang nửa đùa nửa thật nói.
Trịnh Quan Quần cũng cười, nói ra cũng có phần áy náy, chuyện này làm cha con nhà đó thiệt thòi nhiều rồi, nhưng mà bất đắc dĩ.
Trong thời gian thăm hỏi chính thức, đoàn người nói cười thân thiết, di động của Thẩm Tử Ngang có tin nhắn, hắn lấy ra xem chỉ có một mẩu tin không đầu không cuối "Đã tìm thấy chưa?", hắn bấm nhanh trả lời "chưa thấy".