← Quay lại trang sách

Q.3-Chương 048 Chạm tới là dừng, nông sâu tự biết. (1)

Choang!

Liêu Hậu Khanh và Ân Phương Thuyên rợn sống lưng, trên mặt đất mảnh sứ vỡ tung tóe đầy đất.

Một nam tử trung niên mặt mày hung bạo, đầu trọc, mũi sư tử chỉ Ân Phương Thuyên mắng: “Làm ăn kiểu gì thế hả? Đến người cũng để mất, người ta rõ ràng là dùng kế hoãn binh, cô còn về nói thái độ của y rất tốt, cô nói trước Tết Dương cơ mà, bây giờ sao chưa thấy đâu?”

Ân Phương Thuyên cúi đầu im như thóc, người đang mắng chửi là Trần Kiện, tổng giám đốc của Trung Thiết, dù đã bước vào hàng ngũ phú hào một đời, nhưng vẫn còn giữ tính khí của quản đốc năm xưa, làm việc nóng nảy. Làm việc trực tiếp, làm được việc, thưởng; làm không xong, chửi thứ chó má vô dụng này... Hôm nay phát tác hơi mạnh một chút thôi, đập vỡ chén trà ngay dưới chân mỹ nhân, chẳng thèm nể nang gì.

Liêu Hậu Khanh không phải là cấp dưới của hắn, hơi thiếu tự nhiên lên tiếng nói đỡ: “ Tổng giám đốc Trần, không thể trách cô Ân được, thằng tiểu lưu manh đó là như thế đấy, y gặp ai lừa người ấy, ngay cả tôi cũng bị y hại. “

Lăng Duệ Phong chưởng môn nhân của Duệ Sĩ thay chén trà khác cho Trần Kiện: “Đừng gấp, tổng giám đốc Trần, tôi thấy không nghiêm trọng vậy đâu, y chạy sao được, nhà ở đó, chuyện làm ăn ở đó, công tác cũng ở đó... Nói không chừng là mải chơi quên mất rồi.”

“Không phải thế Lão Lăng, tôi không lo y chạy, tôi chỉ lo y bị mấy nhà khác lừa đi mất, bây giờ đã có mấy nhà nhăm nhe y rồi, đám người Viễn Thắng, đám này ngửi thấy mùi lợi ích là bâu vào như ruồi, dai dẳng rứt không ra; rồi đầu tư Tinh Anh, bọn họ bị lừa 200 triệu, rồi riêng tiền kinh phí phá án đã bỏ ra mấy trăm vạn, giờ có manh mối, họ nào chịu dừng... Còn tên Lưu Nghĩa Minh kia nữa, hắn gian lắm.” Trần Kiện lo lắng liệt kê đối thủ cạnh tranh.

Lăng Duệ Phong là người ngoài không rõ: “Lưu Nghĩa Minh là ai?”

“Chính là kẻ chỉ chiêu cho chúng ta trong vụ đấu giá ấy, anh còn kiếm một mớ.” Trần Kiện nhắc.

“À, nhớ ra rồi, tên đó là nhân tài, chuyện của chúng ta may nhờ hắn mới thành.” Lăng Duệ Phong vỡ lẽ.

“Tiểu Ân, thế này đi, cô gọi mấy bảo an, tới nhà y, tới đơn vị, tóm lại là máy nơi thằng nhãi đó hay đi, tìm một lượt, tìm được rồi thì tiên lễ hậu binh, nếu phát hiện y giở trò gì thì cứ ra tay bắt về trước tính sau: “Trần Kiện rốt cuộc không đợi được nữa, ra tay tránh đêm dài lắm mộng.

“Vâng ạ, tôi đi làm ngay.” Ân Phương Thuyên đáp lời, mau chóng rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Liêu Hậu Khanh cũng tranh thủ chuồn luôn, hắn khôn lắm, hai ông chủ lớn bàn bạc cái gì, không nên nghe thì hơn, nghề của hắn cần nhất là thông tin, nhưng mà hắn càng hiểu, không phải chuyện gì cũng nên biết. Vừa ra ngoài một cái liền chạy theo Ân Phương Thuyên.

“Cô Ân, cuộc sống dưới người ta không dễ dàng nhỉ?”

Ân Phương Thuyên mím môi cười gượng bất đắc dĩ, công ty rất hào hoa, tọa lạc ở mảnh đất vàng của khu khai phát, chiếm diện tích mười mấy mẫu, tòa nhà văn phòng hơn 30 tầng, từ thang máy tới đại sảnh, kế thừa phong cách của tổng giám đốc Trần, hào sảng phóng khoáng, có thể lái thẳng xe vào trong. Thế nhưng làm việc ở đây, áp lực cũng lớn hơn bình thường, công ty lớn như vậy, tất cả đều phải rón chân mà đi, sợ phật ý tổng giám đốc.

Gọi theo bảo an rời công ty, Ân Phương Thuyên chẳng biết phải đi đâu, sau khi cùng bàn bạc với Liêu Hậu Khanh, quyết định tới khu phong cảnh, ai ngờ tới nơi gặp Hạ Bội Lan cũng dẫn theo một đội ngũ đi tìm người. Xem ra cả hai nhà phải thất vọng rồi, cửa hiệu đồ mỹ nghệ treo biển xiêu xiêu vẹo vẹo: Tạm dừng kinh doanh.

Chuồn rồi sao?

Tin tức truyền về, từ nhà, đơn vị, thậm chí có người tới nhà ga tìm Đại Ngưu cũng chẳng tìm nổi một cọng lông của Soái Lãng.

..........................................................

“Tìm thấy người chưa?”

Một tòa biệt thự độc lập trong khu biệt thự Sâm Đào, Lưu Nghĩa Minh đi qua đi lại trước cửa sổ, thi thoảng lại nhận điện thoại, có vẻ nóng ruột lắm, vừa thấy vợ đi vào liền hỏi ngay.

Thịnh Tiểu San còn chưa kịp thay giầy, phẫn nộ nói: “Chưa tìm thấy, thứ khốn kiếp đó, không biết trốn đâu rồi.”

“Đang năm mới, y chạy đi đâu?” Lưu Nghĩa Minh buồn bực, không ngờ xảy ra chuyện này.

Thịnh Tiểu San cũng cảm thấy mất mặt lắm, đi tới từ phía sau ôm lưng chồng, an ủi: “Đừng vội, Nghĩa Minh, em nghĩ tên đó không vô duyên vô cớ biến mất đâu....”

“Liệu có xảy ra chuyện gì không, mấy nhà kia đều không vừa.” Lưu Nghĩa Minh nghe lời này, quay lại khẩn trương nhìn vợ, hối hận nói: “Tệ thật, sớm biết thế anh ra tay trước.”

“Không đâu, chắc chắn là không có chuyện đó.” Thịnh Tiểu San lắc đầu khẳng định, thấy chồng chú ý, giải thích: “Anh không hiểu y, muốn lừa được y không dễ, muốn xử lý y càng khó, y và cháu của Ngô Ẩm Hữu từng va chạm một trận, về sau kho hàng cũng bị nổ, mời người của Thượng Ngân Hà tới cũng bị y đánh cho tím mặt mà về.”

“Chưa chắc, nói thế nào thì y cũng chỉ là tên nghiệp dư, trong tay đám cá mập kia có vệ sĩ chuyên nghiệp, kém lắm cũng là dân võ thuật giải nghệ, không ít người còn là lính đặc chủng. Đối phó với một tên tiểu lưu manh thì vài cú đấm là xong rồi.” Lưu Nghĩa Minh rất nghi ngờ đánh giá của vợ mình, đây là thời khắc mẫn cảm, hắn chỉ lo đối thủ cạnh tranh ra tay trước mà thôi, còn Soái Lãng trong mắt hắn cơ bản là ba ba trong giọ rồi.

“Vậy đợi thêm chút nữa đi, dù sao thì không tìm thấy, chẳng có cách nào khác.” Thịnh Tiểu San có chút nhụt chí, cởi áo khoác, đi pha cốc cà phê nóng, đặt đó rồi mà Lưu Nghĩa Minh chẳng để ý, vợ chồng đoàn tụ mấy ngày rồi mà chưa một lần gần gũi, thấy hắn chỉ nghĩ tới tiền, cô cũng giận: “ Còn chưa biết số tiền đó có thật hay không đã khiến anh thế này rồi, nghỉ Tết mà không thoải mái được một chút à?”

“Chắc chắn là có, ở ngay Trung Châu thôi, không chắc thì anh đã chẳng về.” Lưu Nghĩa Minh chẳng để ý tới cơn giận của vợ, khẳng định.

Hay nhỉ, nếu không vì số tiền đó chắc chẳng nhớ tới vợ đâu nhỉ, Thịnh Tiểu San càng tức: “Tên lừa đảo đó thì khắp ngũ hồ tứ hải, hắn giấu chỗ nào chẳng được mà phải giấu ở Trung Châu.”

“Chính vì hắn lừa khắp thiên hạ cho nên không còn đất dung thân, màu da của hắn, không dám tới Âu Mỹ, rất dễ tìm, hắn mang gia tài về Đại Lục... Mà chỉ có mảnh đất quen thuộc này mới dễ che giấu. Loại người như hắn, chuyện đầu tiên khi đi lừa đảo là chuẩn bị đường lui, hoặc tìm vài người đại diện, vài cứ điểm an toàn, tới lúc quan trọng còn có thể cứu mạng, manh mối sẽ nằm ở Trung Châu, nơi hắn đặt đường lui trước tiên.”

Lưu Nghĩa Minh tựa hồ cũng rất am hiểu thuật lừa đảo, song hiện giờ manh mối gì cũng không có phải làm sao?

Thịnh Tiểu San chẳng biết có nghe không, kéo ghế tựa đặt ở ban công nằm xuống giận dỗi một mình, bởi vì chuyện này mà cuộc sống bình thường đều bị đảo lộn rồi, nói gì tới sinh hoạt vợ chồng nữa.

Vốn hai vợ chồng người sống trong nước, người ở nước ngoài, khó khăn lắm mới đoàn tụ một lần, vậy mà suốt ngày chỉ nhớ tới số tiền tên lừa đảo kia để lại, chẳng quan tâm tới cô, cô không chỉ giận chồng, giận luôn Soái Lãng. Sớm biết thế đêm hôm đó chẳng để y toại nguyện, nam nhân chưa lên giường đều tốt, lên giường rồi là chạy...

Càng nghĩ càng thấy tức.

“Không được, em phải đi tìm y.” Đang nằm uống cà phê, Thịnh Tiểu San ngồi bật dậy khoác áo lên, không thèm để ý tới chồng gọi phía sau, cô mặc xác số tiền kia, nhưng cô không chấp nhận được chuyện mình bị xem nhẹ.