← Quay lại trang sách

Q.3-Chương 049 Chạm tới là dừng, nông sâu tự biết. (2)

Mấy ngày hôm đó, có rất nhiều người đang tìm Soái Lãng, thậm chí còn có người tìm tới Phương Hủy Đình, Phương Hủy Đình ngạc nhiên nói tối qua còn nói chuyện với Soái Lãng. Vì thế Thẩm Tử Ngang còn tới tận nhà Phương Hủy Đình nhờ cô tìm, Phương Hủy Đình nể mặt dẫn hắn đi hỏi Vương Tuyết Na, không ngờ Vương Tuyết Na nói tối qua họ ăn cơm cùng nhau, Thẩm Tử Ngang biết Soái Lãng vẫn lang thang khắp nơi ngoài kia thì yên tâm, nhưng Phương Hủy Đình thì hỏng hết tâm trạng, về nhà đập đồ.

Người chưa chuồn, chỉ né tránh thôi, thế là người suy đoán càng nhiều, đi khắp nơi tìm Soái Lãng càng nhiều, thậm chí cục trưởng cục đường sắt còn gọi tới nhà Lão Soái, Lão Soái ai hỏi cũng nói con trai ít khi về nhà để đối phó, nhưng Lão Soái cũng nhận ra, chuyện đã trở nên không đơn giản rồi...

Soái Lãng đang ở đâu?

Luôn luôn có những nơi bị bỏ quên hoặc có thể nói là căn bản không nghĩ tới, có điều Trâu Hiểu Lộ lại không ngờ tới là một hoàn cảnh ồn ào hỗn loạn thế này, ngạc nhiên nhìn quanh, nơi này là chợ sách Trung Nguyên.

Thực sự là không khen nổi, toàn bộ khu chợ là những cái quầy đơn giản tạm bợ, do là Tết Dương người nghỉ ngơi nhiều, chợ rất náo nhiệt, ra vào tấp nập. Đi theo Đỗ Ngọc Phân qua mấy cái quầy, càng nhìn càng ngạc nhiên, những cuốn sách nhìn một cái là biết ngay thứ hàng nhái kém chất lượng mà bày bán công khai, người mua có vẻ quen rồi, vừa chọn sách vừa mặc cả.

Đỗ Ngọc Phân cười giải thích: “Nơi này quản lý không nghiêm như Bắc Kinh, cho nên chuyện in sách lậu tràn lan ra đó, không chỉ sách đâu, Trung Châu được coi là nơi tập trung và phân phối hàng giả của cả nước, thậm chí hàng giả còn thành thương hiệu luôn rồi.”

“Vậy chúng ta tới đây làm gì?” Trâu Hiểu Lộ không hiểu.

“Tìm Soái Lãng, không phải cô muốn tìm cậu ấy bàn bạc chuyện đầu tư à? Cô tìm đúng người rồi đấy, cậu ấy à, tuy hơi lưu manh, nhưng rất nghĩa khí, đầu tư vào cậu ấy cứ yên tâm, tôi có ngày hôm nay là nhờ cậu ấy, nếu không bây giờ có công việc mà làm không còn chưa biết.” Đỗ Ngọc Phân không tiếc lời tán dương Soái Lãng.

Có phải không thế, Trâu Hiểu Lộ không tin, à không, tin một nửa, bảo Soái Lãng lưu manh thì chắc chắn rồi.

Tất cả đều đi tìm Soái Lãng, Trâu Hiểu Lộ cũng thế, có điều cô không đi tìm như ruồi không đầu, từ chỗ ông chủ của Thiên Thiên Nhạc có đầu tư của mình, nhờ giới thiệu tới chỗ Lâm Bằng Phi, ý đồ là muốn kết giao Đỗ Ngọc Phân. Qua Lâm Bằng Phi giới thiệu, bắt được quan hệ với Đỗ Ngọc Phân, nói chuyện đầu tư, Đỗ Ngọc Phân không biết nội tình, tất nhiên nhiệt tình dẫn Trâu Hiểu Lộ đi tìm người.

A, tới nơi rồi, có điều hình như không phải là Soái Lãng, to gấp đôi Soái Lãng, đó là một tên béo, mặc áo len dày, chỉ nhìn thấy đầu không thấy cổ, đang ngồi trước quấy vắn chân chữ ngũ đếm tiền lẻ.

Đỗ Ngọc Phân đập sách gọi: “Quải Béo!”

“A, chị Đỗ đại giá quang lâm.” Trình Quải ngồi dậy cười toét miệng: “Sao thế, chị muốn sạc điện à, thoải mái chọn, chỗ tôi đủ loại sách tri thức khoa học, chị thích cái nào cứ lấy cái đó.”

“Có chính bản không?” Đỗ Ngọc Phân cố ý gây khó dễ, tên này quá đáng lắm, không thèm bày cuốn nào bản chính luôn.

“Có có, cái xe mười ba năm tuổi của tôi tuyệt đối là chính bản.” Trình Quải cười hì hì, lấy đồ uống đưa cho Đỗ Ngọc Phân.

“Đừng bận bịu vội, tôi hỏi cậu, Soái Lãng đâu?”

“Không thấy.”

Đỗ Ngọc Phân thừa hiểu đám này không thể tin lời một ai, dọa: “Quải Béo, cậu lừa chị đấy à? Có biết bây giờ chuyện kinh doanh đồ thủ công mỹ nghệ, đồ uống do chị cậu định đoạt không? Giờ dám lừa cả chị hả?”

“Làm gì có chuyện đó, tôi lừa ai chứ làm gì dám lừa chị, chị Đỗ này, mấy đứa bọn tôi thương lượng rồi, chị mà cầm đầu không được như Soái Lãng đâu. Con mẹ nó, cái thằng đó toàn đòi tiền trước hàng sau, chẳng có tí tình anh em gì cả, điểm này nó kém xa chị.” Trình Quải cười nịnh, dù sao Đỗ Ngọc Phân được lòng người hơn, làm ăn đáng tin hơn cái thằng khốn kiếp kia.

Nhưng Đỗ Ngọc Phân hôm nay tới đây không phải vì chuyện đó, truy hỏi: “Chuyện đó chị em ta hôm nào tụ tập rồi bàn, tất nhiên không thể làm ăn kiểu thổ phỉ của Soái Lãng... Giờ tôi hỏi cậu, Soái Lãng mấy ngày qua trốn đâu rồi, tới chỗ cậu chứ gì?”

“Đương nhiên, cái thằng đó chị cần gây ra rắc rối là tới chỗ tôi trốn, nó làm gì còn chỗ nào khác, loại người như nó chả ai chứa chấp.”

“Ở đâu?

“Kia kìa, từ cửa nhỏ kia đi vào, trước tiên rẽ trái lên lầu rồi rẽ phải, đi qua cầu, lại lên lầu, tầng 3, nhà có biển Phòng công tác Lão Béo.”

Trình Quải chỉ chỗ, hắn xưa nay vẫn luôn là cho rằng Đỗ Ngọc Phân và Soái Lãng gian díu với nhau, còn định hỏi xem có phải hai người cãi nhau không thì Đỗ Ngọc Phân đã dẫn nữ nhân không quen biết đi rồi, nữ nhân đó rất cao, còn đẹp hơn chị Đỗ mấy phần nữa. Há hốc mồm nhìn theo một lúc, Trình Quải phỉ nhổ, mẹ nó, rau ngon toàn bị lợn ăn, không còn lẽ trời nữa.

Biết người ở đâu, Trâu Hiểu Lộ vui mừng, có điều khi đi qua cửa nhỏ kia hơi ngạc nhiên, nơi này còn âm u hơn cả tầng hầm, lối đi chật hẹp bị những căn nhà khác che hết ánh sáng.

Họ cẩn thận đi qua cầu thang ọp ẹp, cố gắng tránh không nhìn một số kẻ bộ dạng rất khả nghi, còn có mấy người đang làm gì đó, vừa thấy họ đi tới liền dừng lại, mắt gườm gườm nhìn bọn họ, tuyệt đối không phải kiểu ánh mắt nhìn mỹ nữ, mà là thứ ánh mắt dè chừng của con thú săn mồi, khiến người ta sởn gai ốc.

Nếu nói mấy kẻ đó là phạm nhân giết người thì Trâu Hiểu Lộ cũng không ngạc nhiên, vì thế cô cố gắng chỉ nhìn về phía trước, không nhìn ngang ngó dọc, sợ bị hiểu lầm. Nhìn về phía trước, thấy Đỗ Ngọc Phân đi rất thoải mái, không có vẻ gì là không quen, xem ra phải đánh giá lại bà chị này rồi, không phải là hạng vừa đâu.

Đi qua cầu thang chật hẹp, không ngờ đi một lúc rời khỏi chợ, tới khu dân cư, toàn là kiến trúc trái phép, giữa ban ngày mà âm u thế này làm người ta không thoải mái.

Đồ lót, kim tiêm, mẩu thuốc, bao cao su, rác rưởi vương vãi không người thu dọn, đây là chỗ không hề tốt lành.