Q.3-Chương 050 Chạm tới là dừng, nông sâu tự biết. (3)
Tìm một lúc mới tới nơi, Đỗ Ngọc Phân gõ cửa.
“Ai đấy, mua buôn xuống dưới tìm Trình Quải, nơi này không nhận đơn hàng đâu.”
Đỗ Ngọc Phân nén cười, không lên tiếng, chỉ chỉ trong phòng ý bảo với Trâu Hiểu Lộ, ở trong đó đấy... Đá cửa một phát.
“Mẹ mày, muốn tìm kích thích à …” Soái Lãng hùng hổ đi ra mở cửa, cửa mở ra một cái tì Đỗ Ngọc Phân hét lên, sau đó đóng sầm lại.
Đỗ Ngọc Phân đỏ mặt, cái thằng ngốc đó chẳng biết đang làm gì mà mặc mỗi quần sịp, nhưng cô bất ngờ lắm, trông vậy mà cơ bắp rất rõ ràng, ngực nở vai rộng, không phải chuẩn như người mẫu, nhưng cảm giác rất man... Lúng túng quay sang Trâu Hiểu Lộ: “Cậu, cậu ấy là vậy đấy, cô đừng để ý.”
Trâu Hiểu Lộ nào dám để ý chứ, cảnh nhìn thấy dọc đường khiến cô nghi ngờ thân phận Soái Lãng rồi, lát sau Soái Lãng mặc quần mặc áo tử tế lại đi ra làm động tác mời, cười nịnh: “Chị Đỗ, đừng nói với tôi là chị nhớ tới tới mức năm mới đã đi tìm rồi nhé.”
“Tôi còn đang định hỏi cậu đây, năm mới mà rúc ở ổ chó này làm gì?” Đỗ Ngọc Phân chất vấn.
Soái Lãng đang định rêu ghẹo, chợt nhìn thấy Trâu Hiểu Lộ, thoáng bất ngờ rồi giơ ngón cái lên: “Giỏi, thức sự giỏi đấy, tôi chui vào chỗ quỷ quái này mà cô cũng tìm ra được.”
“Biết ăn nói không thế hả, đây là khách của tổng giám đốc Lâm đấy.” Đỗ Ngọc Phân không hiểu nguyên cớ, bảo vệ Trâu Hiểu Lộ, đi vào phòng, không thấy ghế, có điều không cần ghế, sách thành từng bó, không có giường, lấy sách kê giường luôn: “Không tới mức gian khổ vậy chứ?”
“Gian khổ á, xì, Lão Quải mỗi năm kiếm ở đây cả trăm vạn đấy, mấy anh em tôi thì hắn giàu lên sớm nhất.” Soái Lãng nói xong quay sang Trâu Hiểu Lộ: “Tôi nói này Trâu mỹ nữ, cô bỏ công sức quá nhiều rồi đấy, sao lại kéo cả chị Đỗ vào?”
“Thái độ cậu kiểu gì vậy, khách khí chút.” Đỗ Ngọc Phân mắng Soái Lãng rồi giải thích, Lâm Bằng Phi giới thiệu, cô tất nhiên phải nể mặt, huống hồ Trâu Hiểu Lộ còn rất ân cần, hai người cùng ăn cơm, thảo luận kinh doanh tiểu thương phẩm, rồi ý tưởng thành lập liên minh, đối phương muốn bỏ tiền đầu tư nhưng không thuyết phục được Soái Lãng, cô thì rất động lòng chỉ coi người ta là nhà đầu tư.
Soái Lãng thấy Đỗ Ngọc Phân hớn hở nói không ngừng, không nỡ làm cô cụt hứng: “Biết rồi chị Đỗ, chị tránh đi một chút được không, tôi bàn riêng với Trâu mỹ nữ.”
“Không được, tính cậu không tốt, nếu dọa Tiểu Trâu chạy mất, tôi ăn nói thế nào với tổng giám đốc Lâm.”
“Tốt, vậy thì không bàn nữa, chị dẫn người đi đi, đừng phá giấc ngủ của tôi.”
“Á à, cậu mới là ông chủ nhỏ xíu thôi mà đã lên mặt với tôi rồi à?” Đỗ Ngọc Phân không vui.
“Chị còn biết tôi là ông chủ à, ông chủ bàn việc, chị xen vào làm gì?” Soái Lãng không để Đỗ Ngọc Phân dính vào chuyện chết người này.
Đỗ Ngọc Phân không phục, hơn nữa thực sự sợ Soái Lãng dọa nhà đầu tư chạy mất, Trâu Hiểu Lộ thấy hai người sắp cãi nhau, vội khuyên nhủ Đỗ Ngọc Phân, cô cũng muốn bàn riêng với Soái Lãng. Đỗ Ngọc Phân hết cách, cảnh cáo Soái Lãng không được nói bậy, phải khách khí với khách, sau đó chẳng yên tâm rời đi.
Đợi cửa khép lại, Soái Lãng nằm xuống cái giường sách gần cửa, chống người hứng thú nhìn Trâu Hiểu Lộ, nhìn cho Trâu Hiểu Lộ hết sức thiếu tự nhiên, chột dạ nhìn trang phục của mình, không thấy có chỗ sơ hở nào.
Soái Lãng làm vẻ mặt háo sức nói: “To gan đấy, cô nam quả nữ cùng phòng, chỗ này xảy ra vấn đề gì, cô kêu vỡ họng cũng không ai để ý đâu, ha ha ha ha.”
Điệu cười đắc ý dâm đãng đó làm Trâu Hiểu Lộ thực sự có cảm giác rơi vào hang sói, bất giác khoanh tay trước ngực, cô thực sự không nghĩ tới chuyện này, ở nơi như vậy có thể xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Soái Lãng cười càng gian hơn, trong số đám mỹ nữ quấy rối mình thời gian qua thì em gái này xuất sắc nhất rồi, nếu ấn xuống đống sách này cưỡng bức một phen thì sướng đừng hỏi, nhất là nhìn hai chân Trâu Hiểu khép lại, rõ ràng đang sợ chuyện nào đó phát sinh: “Sao vậy Trâu mỹ nữ, khẩn trương hả?”
“Không, không...” Trâu Hiểu Lộ nói chuyện cũng hơi lắm bắp, dựa vào cửa, hối hận vì bảo Đỗ Ngọc Phân đi.
“Vẫn vì chuyện kia mà tới sao?” Soái Lãng mắt đảo khắp thân thể mỹ nữ, Trâu Hiểu Lộ sợ sệt gật đầu, không khí này không tệ, quyết định đóng vai sắc lang tới cùng luôn, ánh mắt như có thể xông tới bất kỳ lúc nào, còn chùi mép thèm thuồng: “ Chúng ta đã gọi điện rồi, nói không chừng tôi thực sự có thứ cô gần... ừm, nếu như cô tới tận đây rồi, vậy chúng ta đi thẳng vào vấn đề, tin tức có thể nói với cô, nhưng cái giá tôi sợ cô không trả nổi, hoặc là cô không chịu trả...”
Trâu Hiểu Lộ từ ánh mắt của Soái Lãng hiển nhiên nghĩ tới cái giá Soái Lãng là chuyện kia, người khẽ run lên, mãi mới nói được: “Thế này có tính là giao dịch không?”
“Cô tìm tôi không phải là để giao dịch sao?” Soái Lãng nghiêng đầu nhìn mỹ nữ sợ hãi, có vẻ lại thêm một phần phong tình, đoán được nội tâm cô gái này, không muốn, nhưng không dám nói không, mùi sợ hãi của con mồi kích thích thợ săn.
Trâu Hiểu Lộ mím môi: “Tôi có thể cho anh tiền.”
“Mấy nhà tìm tới tôi đều có thể bỏ tiền, tiền thì chẳng khác gì nhau, nhưng người thì khác... Người ta không xinh đẹp bằng cô.” Soái Lãng liếm môi, chân thật là dài, sao cảm giác kẹp chặt thế nhỉ, đừng nói là không am hiểu chuyện này nhé. Ôi, nếu mình thực sự biết tiền của Đoan Mộc Giới Bình giấu ở đâu, đem ra đổi lấy em gái này cũng không tệ.
Chỉ là đóng kịch thôi, Soái Lãng không ngờ mình đóng rất đạt, Trâu Hiểu Lộ rốt cuộc không chịu nổi, thiếu chút nữa chửi một câu lưu manh, song không dám, cũng không trả lời, đứng đó, thái độ rõ ràng không muốn bị Soái Lãng vấy bẩn.
Trong phòng im phăng phắc, tựa hồ âm thanh bốn phía đều biến mất rồi, cửa sổ che bằng tấm thảm dầy xấu xí, sàn nhà bừa bộn, trông giống hiện trường mấy vụ án trong phim, Trâu Hiểu Lộ càng thêm sợ hãi.
Soái Lãng nhìn thấy Trâu Hiểu Lộ đột nhiên đứng dậy, có vẻ định đi, đắc ý muốn cười lệch mồm, đuổi được ác khách tất nhiên là sướng rồi. Ai dè Trâu Hiểu Lộ quay đầu, rất nghiêm túc nhìn Soái Lãng, tựa hồ thực sự cân nhắc muốn đánh đổi.